- Nhưng lần này đối mặt là thiên ngoại yêu ma.
Thần sắc của Bích Linh Lung rất lo lắng.
- Tu vi của Nhiếp Chính Vương chỉ là một phương diện, chủ yếu là đa mưu túc trí, ta thực nghĩ không ra hắn sẽ ăn thiệt thòi.
Dung Mạc nghĩ đến mình ở trong tay hắn ăn quả đắng, miệng nhỏ liền nhịn không được chu lên.
Bích Linh Lung cười hì hì.
- Ta nhớ trước kia trong miệng ngươi, hắn là một tên đáng ghét tội ác tày trời, hiện tại sao cũng ca ngợi rồi, có phải cũng sùng bái ưa thích hắn rồi hay không?
- Mới không có.
Khuôn mặt của Dung Mạc lập tức đỏ bừng.
- Còn không phải vì tiểu thư ngươi, ta sao có thể nói xấu cô gia?
Nghe nàng hô cô gia, trên mặt Bích Linh Lung cũng hiện lên vẻ thẹn thùng.
Nửa ngày mới khôi phục lại, ho nhẹ một tiếng, lúc này mới nói sang chuyện khác.
- Nghe nói phụ thân thường xuyên mời Ngô Vương đến trong phủ làm khách?
- Phải, Ngô Vương Phi kia rất đẹp, rất nhiều con cháu trẻ tuổi của Bích gia đều nghe tin đi xem nàng, thậm chí còn có truyền ngôn nói nàng xinh đẹp hơn ngài, hừ, những người này thật là mắt mù.
Thanh âm của Dung Mạc thanh thúy, nói một đống lớn bát quái, nàng biết tiểu thư thẹn thùng, tự nhiên không dám tiếp tục nói về Nhiếp Chính Vương.
- Trước đó gặp qua vài lần, Ngô Vương Phi xác thực đẹp đẽ, có tin đồn này cũng chẳng có gì lạ.
Bích Linh Lung không quá để bụng.
- So sánh với mỹ mạo của Ngô Vương Phi, ta lo lắng dã tâm của Ngô Vương hơn, ngươi tìm cơ hội giúp ta nhắn cho phụ thân, nhắc nhở hắn Ngô Vương này tâm cơ thâm trầm, tuyệt đối không phải thế hệ cam tâm ở dưới người, bảo hắn nhất định phải cảnh giác.
- Vâng, ngày mai ta sẽ đi truyền lời.
Sau đó Dung Mạc lại nhịn không được hỏi thăm.
- Thế nhưng mọi người đều nói Ngô Vương là tới giúp ngươi đối phó Thái Hậu, nếu hiện tại sinh ra hiềm khích với hắn, đến tiếp sau vạn nhất bị Thái Hậu lôi kéo thì làm sao bây giờ?
Nàng là thiếp thân thị nữ của Bích Linh Lung, mưa dầm thấm đất, đối phương có bí mật gì cũng không gạt nàng, tự nhiên biết càng nhiều.
Bích Linh Lung hừ một tiếng.
- Còn không phải phụ thân lấy danh nghĩ của ta triệu Ngô Vương vào kinh, ta lại không tiện phủ nhận, mới cho ngoại giới ấn tượng này.
- Ngô Vương này xác thực có thực lực, có thể ở trình độ nhất định giúp đỡ quản thúc Thái Hậu, có điều dã tâm của hắn quá lớn, chỉ sợ ngấp nghé là vị trí hoàng đế, đến thời điểm ngược lại dẫn lửa thiêu thân.
- Hắn dám.
Dung Mạc nhướng mày, thanh âm thoáng cái cao lên.
- Cũng không nhìn mình là cái đồ vật gì, có Nhiếp Chính Vương và tiểu thư, hoàng vị nào đến phiên hắn?
Bích Linh Lung cũng cười.
- Có vết xe đổ của Đại Vương và Mạnh gia, hắn còn dám động ý nghĩ kia, thật là tìm đường chết.
Lúc này Dung Mạc tiến đến đầu vai nàng, cười híp mắt nói.
- Ta rốt cuộc biết vì sao tiểu thư không vội, có Nhiếp Chính Vương, chỗ nào còn cần ngoại viện khác.
Bích Linh Lung nhất thời có chút xấu hổ.
- Nha đầu chết tiệt kia, có tin ta xé nát ngươi miệng hay không.
- Miệng ta có kéo cũng không hỏng, nhưng ai kia...
Dung Mạc cười quỷ dị, bắt chước thanh âm từng nghe được.
- Ai nha, sắp hỏng rồi...
Nghe đối phương bắt chước ngữ khí của mình, Bích Linh Lung rốt cục không kìm được, đứng dậy đuổi theo đánh nàng, hai chủ tớ rất nhanh nháo thành một đoàn.
...
Lại nói Phong Ấn Chi Địa, Tổ An đang cùng Tuyết Nữ đi trong gió tuyết, trên đường hắn nhiều lần muốn trò chuyện với nàng, kết quả đối phương thực quá lạnh, không chỉ nhiệt độ lạnh, còn có một loại tránh xa người ngàn dặm, hắn không khỏi âm thầm tắc lưỡi.
- Còn lạnh hơn Sơ Nhan...
Lúc trước thời điểm gặp Sở Sơ Nhan, nàng cũng là băng sơn mỹ nhân nổi tiếng, nhưng nữ nhân trước mắt này, hiển nhiên cũng là băng sơn.
- Ngươi làm gì một mực nhìn ta?
Bỗng nhiên Tuyết Nữ quay người, nhíu mày nhìn hắn, hiển nhiên đối phương một đường nhìn không có giấu diếm được tai mắt của nàng.
- Ta không phải đang nhìn ngươi, chỉ đang nghĩ làm sao nói chuyện với ngươi mà thôi.
Tổ An có chút xấu hổ, nghĩ thầm thật oan uổng, nếu bị Tuyết Nữ này hiểu lầm thành đồ háo sắc thì không tốt.
- Ngươi muốn nói chuyện với ta thì nói thẳng không được, cần gì phải nghĩ? Nhân loại các ngươi thật kỳ quái.
Tựa hồ Tuyết Nữ rất không hiểu loại hành vi này.
Tổ An sững sờ, sau đó trên mặt lộ ra nụ cười, xác thực như thế, người và người lui tới vốn đơn giản như vậy, nhưng cuối cùng lại làm thành phức tạp.
- Ta muốn hỏi tu vi năng lực của ngươi, như vậy lát nữa chúng ta phối hợp mới có thể càng thuận buồm xuôi gió.
- Ta nghe thủ lĩnh khác của Đại Tuyết Sơn nói, nhân loại là sinh vật xảo trá nhất, cho nên tu vi và năng lực cụ thể của ta không thể nói cho ngươi, bằng không đến thời điểm ngươi có chuẩn bị nhằm vào ta, ta sẽ rất nguy hiểm.
Tuyết Nữ trực tiếp cự tuyệt.
Tổ An.
- ...
Vì đằng sau hợp tác, hắn đành phải lộ ra nụ cười tự nhận là chân thành nhất giải thích.