Nàng có chút buồn ngủ mở mắt, nhìn thấy Tổ An nhất thời tươi cười rạng rỡ.
- Nha, đến thời điểm liệu thương rồi sao, còn tưởng ngươi quên ta luôn rồi chứ? Mau tới đi.
Nói xong nhiệt tình ôm cánh tay Tổ An cọ qua cọ lại.
Nhìn Cảnh Đằng rực rỡ rung động lòng người dựa vào Tổ An nũng nịu, bộ dáng kia giống như cầu hoan, Thập Binh Tú ở bên cạnh nhất thời trừng to mắt.
Tiểu tử này diễm phúc thật sâu, aii, đây mới làm người khoái lạc.
Mị Ly ở một bên giống như cười mà không phải cười, nàng đương nhiên biết Tổ An liệu thương là chuyện gì xảy ra.
Cảm nhận được ánh mắt quỷ dị của hai người ở bên cạnh, Tổ An cũng rất xấu hổ, hắn nhìn chân Cảnh Đằng, ân, mặc vớ đen, quả nhiên là Hắc Cảnh Đằng, khó trách nhiệt tình như vậy.
Hắn vội vàng nói.
- Hiện tại có vấn đề nghiêm trọng hơn...
Tổ An chỉ vết nứt không gian ở xa xa, đại khái miêu tả sự tình.
- Bây giờ một phong ấn thượng cổ bị phá hư, thiên ngoại yêu ma muốn xâm lấn thế giới này, ta muốn tu bổ phong ấn, ngươi có biện pháp gì không?
Năm đó đối phương có thể trấn áp vô số cường giả, nhìn thế nào cũng thấy rất trâu bò, hẳn sẽ có biện pháp.
Hắc Cảnh Đằng nhất thời cười lạnh.
- Còn tưởng ngươi nhớ người ta? Kết quả tìm ta là có chuyện.
Tổ An đành phải dỗ nàng.
- Ai nha, ta cũng rất nhớ ngươi, ai biết gần đây một mực đụng phải sự tình hủy diệt thế giới, căn bản không có thời gian rảnh rỗi.
- Ha ha, biên, tiếp tục biên, ngươi cho rằng ta là tỷ tỷ, dễ lừa gạt như vậy?
Hắc Cảnh Đằng cười lạnh.
Tổ An đau đầu, Hắc Cảnh Đằng này là nhân vật làm qua Quỷ Vương, dưới trướng cả đống cường nhân, tự nhiên không phải dễ lừa như vậy.
Hắn đành phải nói.
- Chờ ta cứu vãn thế giới này xong, sẽ cẩn thận bồi tội ngươi, có được hay không?
Nghe hắn cố ý nhấn mạnh hai chữ bồi tội, Hắc Cảnh Đằng cũng không biết nghĩ đến cái gì, hơi đỏ mặt, hừ một tiếng.
- Thế giới này hủy diệt thì hủy diệt, lấy năng lực hiện tại của ngươi, chúng ta đi một thế giới khác là được.
Tổ An nhướng mày.
- Thế giới này có quá nhiều thân nhân và bằng hữu, hơn nữa coi như không có bọn họ, ta cũng không thể ngồi nhìn một thế giới bị yêu ma hủy diệt.
- Hừ, ngươi hung cái gì, thật vất vả tìm người ta ra, lại không phải nói chuyện yêu đương, mà nói những sự tình mất hứng này, có bản lĩnh chính ngươi cứu vãn thế giới đi.
Hắc Cảnh Đằng dù sao cũng làm qua Quỷ Vương, làm sao chịu được bị bỏ lơ, vì vậy còn rất tức giận.
Đúng lúc này, Mị Ly mở miệng nói.
- A Tổ, lỗ thủng kia lớn như vậy, ngươi bảo một tiểu cô nương xuất thủ giải quyết không khỏi quá làm khó nàng, không bằng tìm tỷ tỷ nàng, nói không chừng đối phương có biện pháp?
- Ai nói ta không có cách nào mới như vậy?
Trong nháy mắt Hắc Cảnh Đằng bị kích thích, trừng Mị Ly một cái.
- A di ngươi là ai? Ít ở bên người A Tổ bàn lộng thị phi.
Mị Ly hơi híp mắt, ánh mắt có chút không tốt.
Hắc Cảnh Đằng không cam lòng yếu thế, cũng hung tợn trừng nàng.
Tổ An đành phải giới thiệu.
- Nàng là sư phụ ta.
Khuôn mặt Hắc Cảnh Đằng cứng lại, lập tức cười híp mắt nói.
- Nguyên lai là sư phụ, nói sớm đi, ta còn tưởng là những tiện nhân thèm thân thể A Tổ kia? Sư phụ đừng trách, ta kính trà bồi tội cho ngươi.
Nói xong cũng không biết nàng từ nơi nào biến ra một ly trà, vẻ mặt lấy lòng đưa cho Mị Ly.
Mị Ly giống như cười mà không phải cười.
- Nói như vậy ngươi là có biện pháp?
- Nói đùa cái gì, lúc đầu ta độc đoán vạn cổ, trấn áp không biết bao nhiêu tồn tại cường đại, chỉ là một phong ấn, ta làm sao lại không có cách.
Hắc Cảnh Đằng ngạo nghễ nói.
Nhìn bộ dáng của đối phương, Tổ An lại có chút ảo não.
- Sớm biết như vậy, thì nên sớm gọi ngươi ra.
Nói như vậy không chừng Sơ Nhan và Hồng Lệ sẽ không đến mức như thế.
- Hiện tại thời cơ cũng rất vừa vặn.
Hắc Cảnh Đằng chột dạ, vừa rồi nói nàng khoác lác chiếm đa số, lấy trạng thái của nàng bây giờ, coi như sớm đi ra cũng rất khó có thành tựu gì.
Vì che giấu xấu hổ trong lòng, nàng vội vàng nói.
- Trước mắt xem ra, phong ấn nơi này hẳn vừa mới phá, còn có biện pháp đền bù, bất quá cần mấy đồ vật lúc trước gánh chịu phong ấn mới được, giống như ta và tỷ tỷ, phong ấn cần mắt trận hoặc Thần khí, nếu tìm không thấy, ta cũng không có cách nào.
Trong lòng Tổ An hơi động, lấy ra Thiên Vân Kiếm.
- Cái này được không?
Hắc Cảnh Đằng tiếp nhận, ngón tay nhẹ nhàng phất qua.
- A, xác thực liên quan đến phong ấn này, chỉ bất quá dựa vào lực lượng của nó còn chưa đủ, còn thiếu mấy thứ.
- Ngươi chờ một lát!
Tổ An nhắm mắt lại, cảm ứng hai núi tuyết trước đó, sau cùng vẫy tay.
- Đến!
Chỉ thấy nơi xa, hai đạo lưu quang nhanh chóng bay tới, là Cửu Xích Giám và Câu Hồn Ngọc!