Đám binh lính vong linh kia như đánh máu gà, ào ào tiến lên.
Những yêu ma kia nhìn thấy tình hình này khẽ giật mình, sau đó cười rộ lên, phảng phất như chế giễu bọn họ không biết tự lượng sức mình.
Phải biết lấy số lượng mà nói, những vong linh này không chiếm ưu thế.
Những vong linh này khi còn sống chưa chắc quá cường đại, cho dù còn sống, cũng chỉ là thức ăn của bọn chúng mà thôi.
Một đám thực vật còn muốn lật trời?
Không ít yêu ma bộc lộ bộ mặt hung ác, ào ào bổ nhào qua những vong linh kia.
Tổ An khẩn trương quan sát chiến cục, không thể không nói Thập Binh Tú là tướng quân xuất sắc, hắn cũng không có mù quáng để binh lính dưới trướng toàn lực trùng kích.
Mà lấy các loại trận hình chia ra bao vây, sau đó hình thành ưu thế cục bộ vây công một bộ phận yêu ma.
Mới đầu rất có hiệu quả, không ít yêu ma bị vây công đến chết.
Bất quá những yêu ma kia cũng không phải người ngu, rất nhanh kịp phản ứng, bắt đầu ôm đoàn, cứ như vậy ưu thế lực lượng và số lượng của bọn nó hiển hiện ra.
Những binh lính vong linh kia không chỉ không cách nào tiêu diệt hết yêu ma trong vòng vây, ngược lại bị tiêu diệt từng bộ phận, rất nhanh từng binh lính vong linh bị tiêu diệt, trận doanh của Thập Binh Tú triệt để bị yêu ma chia tách.
Trong lòng Tổ An rét lạnh, xem ra quả nhiên không được.
Ai ngờ Thập Binh Tú lại không chút hoang mang, lấy ra cờ xí tiếp tục chỉ huy.
Để Tổ An chấn kinh là, rất nhanh trong hư không lại xuất hiện một chi đại quân vong linh, dựa theo hắn ra lệnh tiếp tục công kích.
Bây giờ trí nhớ của Tổ An cường đại cỡ nào, rất nhanh nhận ra không ít gương mặt quen bên trong, những cái kia đều đã “tử vong” trong chiến đấu trước đó.
Giờ khắc này hắn rốt cuộc minh bạch những vong linh kia hàng ngàn hàng vạn năm thống khổ, dù bị đánh giết, cũng có thể khôi phục lần nữa, tiếp tục tiếp nhận thống khổ vĩnh hằng, khó trách từng cái bị ép điên, năm đó những phản quân lâm trận đào thoát kia, bây giờ lại dũng mãnh không gì sánh được.
Cũng không biết qua bao lâu, đại quân vong linh của Thập Binh Tú chết vô số lần, nhưng mỗi lần đều có thể trọng sinh, sau đó tiếp tục chiến đấu.
Những yêu ma kia nhìn từng đồng bạn cường đại dần dần ngã xuống, cũng không khỏi sợ hãi.
Tuy bọn nó mạnh hơn những vong linh này nhiều, nhưng không ngăn nổi đối phương có thể phục sinh vô hạn, như vậy đánh xuống, bọn nó làm sao chơi lại?
Vô số yêu ma thây ngang khắp đồng, yêu ma còn lại hoảng sợ, vội vàng chạy trở về vết nứt hư không, ngay cả quái vật đằng sau vết nứt hư không cũng lui lại, loại tình hình này đi ra chỉ sợ sẽ bị tươi sống mài chết, cho nên trước xem tình huống đã.
Nhìn tất cả yêu ma cơ hồ trốn về vết nứt hư không, trên Đại Tuyết Sơn trừ thi thể, thì rốt cuộc không có yêu ma khác, Tổ An có chút không dám tin tưởng hết thảy là thật.
Lúc này Thập Binh Tú đi tới bên người Tổ An.
- Chúng ta đã dựa theo ước định đánh lui những yêu ma này, giờ đến phiên ngươi thực hiện lời hứa.
Nhìn những binh lính vong linh kia nhìn chằm chằm mình, ánh mắt tràn ngập nóng rực, Tổ An hoài nghi một khi mình nói không có cách nào thực hiện mà nói, bọn gia hỏa này sẽ lập tức trở mặt, xé hắn thành mảnh nhỏ.
Hắn ngẩng đầu nhìn khe nứt, những yêu ma kia đang trốn ở phía sau xem chừng, một khi những vong linh này biến mất, bọn nó sẽ lập tức xông tới.
Thế nhưng để những vong linh này chạy vào vết nứt không gian truy sát những yêu ma kia cũng không thực tế, Tổ An trầm ngâm một lát, nói.
- Chờ một lát, chờ ta xử lý những yêu ma này đã.
Thập Binh Tú hoài nghi.
- Ngươi xử lý như thế nào?
Lấy ánh mắt của hắn đến xem, cục diện bây giờ đã không phải sức người có khả năng vãn hồi.
Nhìn vết nứt trên bầu trời càng lúc càng lớn, Tổ An nhanh chóng suy tư làm sao ứng đối, mình xác thực biết một vài trận pháp Phong Ma, bất quá những trận pháp kia chỉ có thể tác dụng ở phạm vi nhỏ, phạm vi lớn như vậy hiển nhiên không được.
Nghĩ đến trận pháp Phong Ma, trong lòng hắn hơi động, vội vàng triệu hoán ngọc quan ra, Thu Hồng Lệ vẫn an tĩnh ở bên trong.
Bất quá lần này Tổ An không có tìm nàng, mà ở đầu khác của ngọc quan lấy ra tấm một linh phù.
Trước đó Mị Ly nói muốn đặt Thu Hồng Lệ vào ngọc quan hắn còn có chút bận tâm, bởi vì lúc trước Cảnh Đằng cũng nằm trong quan tài ngủ đông.
Bất quá nghĩ đến ngọc quan đủ lớn, hẳn là chen được, cho nên vẫn mở ngọc quan.
Kết quả ngoài ý muốn phát hiện, Cảnh Đằng lại biến thành trạng thái phù, nghĩ đến khôi phục bản thể có thể làm cho nàng thoải mái hơn.
Nhìn lá phù trong tay, sắc mặt Tổ An rất đặc sắc, phải biết lúc trước hai người là phát sinh qua quan hệ thân mật lớn nhất...
Tựa hồ phát giác được động tĩnh, lá phù chấn động, ngay sau đó một đạo thanh quang lấp lóe, lá phù kia biến thành bộ dáng của Cảnh Đằng.