- Phải không?
Ánh mắt Tiểu Yêu Hậu đổi tới đổi lui, thần sắc tràn ngập ngờ vực.
Người khác nhìn Tổ An tự nhiên che miệng Cảnh Đằng, nàng lại không tức giận, trong lòng càng bội phục, xem ra Nhiếp Chính Vương và nữ nhân này quan hệ rất thân mật, thật là mẫu mực của nam nhân.
Tiếp xuống đoàn người xuất phát về Mông Đặc thành, trên đường Tổ An lại giảng giải sự tình một lần, nghe mà mọi người kinh hô liên tục, thực không nghĩ tới bên ngoài lại có nhiều kẻ địch mạnh mẽ như vậy.
Đừng nói bọn họ, ngay cả Cảnh Đằng cũng nghe say sưa ngon lành, nhìn khuôn mặt tuấn lãng của Tổ An, nàng nhếch miệng càng ngày càng cao, tuy mình không ưa tỷ tỷ, nhưng ánh mắt chọn nam nhân của đối phương quả thật không tệ.
Chờ trở lại Mông Đặc thành, cao tầng Yêu tộc cử hành tiệc lửa trại ăn mừng.
Mặc dù vật tư của mọi người thiếu thốn, nhưng nghĩ đến Phong Ấn Chi Địa bị trừ tận gốc, về sau chỉ cần diệt trừ những yêu ma đã lẻn vào là được, mọi người đều không nhịn được vui sướng.
Yêu tộc thích rượu, bên trong nổi danh nhất là Chiếu Thiên Thiêu, lần này cao tầng các tộc đều lấy ra.
Đại công thần như Tổ An tự nhiên bị mời rượu trọng yếu nhất, thậm chí không ít người còn mời rượu Cảnh Đằng.
Đáng tiếc nàng không hứng thú với rượu, Tổ An thấy ngữ khí của nàng lạnh lẽo cứng nhắc, lo lắng tổn thương ý tốt của người khác, vì vậy giúp nàng uống.
Liên tục như vậy, dù bây giờ thân thể Tổ An cường hãn, cũng không nhịn được rượu mạnh của Yêu tộc, rất nhanh liền say.
Tiểu Yêu Hậu thấy vậy đau lòng, vội vàng đi ra ngăn cản, để cho thủ hạ nữ tướng vịn Tổ An về nghỉ.
Ai biết Cảnh Đằng ăn dấm, trực tiếp cự tuyệt nữ tướng kia đụng vào thân thể Tổ An, ngược lại nói.
- Ta dìu hắn về nghỉ ngơi.
Xung quanh nhất thời vang lên nụ cười thiện ý, tuy trong lòng Tiểu Yêu Hậu không tình nguyện, nhưng trước mặt nhiều người như vậy, cũng không tiện tranh giành, chỉ có thể ngầm thừa nhận.
Lại nói Cảnh Đằng vịn Tổ An trở lại phòng, vừa nâng hắn lên giường, liền nghe hắn nói mớ.
- Nóng...
Vừa nói vừa lôi kéo y phục trên người.
Cảnh Đằng liền thuận tay giúp hắn cởi y phục xuống, nhìn lồng ngực cân xứng cường tráng nâng lên hạ xuống, ở dưới ánh nến chiếu rọi giống như phát ra dị quang, đôi mắt nàng không nhịn được lấp lóe.
...
Lại nói Tổ An đang mơ mơ màng màng đột nhiên cảm giác được hơi khác thường, mở mắt cúi đầu nhìn, phát hiện Cảnh Đằng đang gục đầu ở giữa hai chân hắn.
Trong lúc nhất thời hắn kịp phản ứng.
- Ngươi đang làm gì?
Cảnh Đằng ngẩng đầu nhìn hắn, sợi tóc có chút lộn xộn tán ở hai bên, đôi môi còn dính đầy nước bọt.
- Vừa rồi nơi đó của ngươi khó chịu, ta đang giúp ngươi nha.
Tướng mạo của nàng rõ ràng rất thanh thuần, nhưng lúc này thần thái lại mị hoặc kinh tâm động phách.
Bị nàng dùng miệng trêu chọc lâu như vậy, Tổ An cảm thấy cả người sắp nổ tung, hổ gầm một tiếng, xoay người đè nàng xuống...
Hai tay không ngừng dùng sức nắn đôi bầu vú.
Lúc này Tổ An nằm ở trên người nàng, liên tục hôn lên gương mặt mịn màng, hơi thở của Cảnh Đằng nhanh dần, hắn lại hôn lên đôi môi đỏ mọng, đầu lưỡi hắn khiêu khích đầu lưỡi nàng, một tay phủ trên bộ ngực sữa trắng mịn no tròn, làm cả người nàng run lên...
Lại nói bên yến hội, mọi người so rượu vẫn còn sôi động, Tiểu Yêu Hậu thật vất vả mượn cớ thoát thân, sau đó vội vã chạy tới phòng Tổ An.
Lúc sắp đến nàng bỗng nhiên chậm lại, đi đường không nhanh không chậm, khôi phục mẫu nghi thiên hạ ung dung hoa quý.
Nàng ho nhẹ.
- Tiêu di, đi nấu cho Nhiếp Chính Vương một chén canh giải rượu.
- Vâng!
Tiêu di hé miệng cười khẽ, tựa hồ muốn đùa nghịch lại không dám nói.
Đợi nàng rời đi, lúc này Tiểu Yêu Hậu mới sửa sang quần áo, tự nhận là không có thể bắt bẻ mới tiếp tục đi, đang muốn gõ cửa, chợt nghe bên trong truyền đến thanh âm kỳ lạ, nụ cười nàng nhất thời cứng ở trên mặt.
Tay nàng dừng lại ở trước cửa, một lúc lâu sau mới thu hồi.
- Tiểu cô nương này thật không xấu hổ, cũng không sợ người nghe thấy!
- Còn có A Tổ, cần dùng sức như thế sao.
...
Đến từ Tiểu Yêu Hậu, điểm nộ khí +413 +413 +413...
Trong phòng Tổ An phát giác được hệ thống không ngừng toát ra điểm nộ khí cũng giật mình, hắn ý thức được Tiểu Yêu Hậu đang ở bên ngoài.
Cảm nhận được hắn bỗng nhiên dừng lại, Cảnh Đằng như bạch tuộc quấn lên, ở bên cạnh lỗ tai của hắn thổ khí như lan.
Lúc này Tổ An vốn không tỉnh táo, thấy thế cũng không lo được nhiều, tiếp tục công thành đoạt đất.
Cảnh Đằng ưm một tiếng, nàng phát hiện đối phương càng nóng càng kích động, toàn bộ thân thể của mình như triệt để hòa tan.
Nghe Cảnh Đằng mềm mại đáng yêu rên rỉ, Tiểu Yêu Hậu ở ngoài cửa âm thầm xì một miệng, quả nhiên trời sinh hồ ly mị tử!
Nàng rốt cuộc không ở lại được, trực tiếp quay người rời đi.
Đi không bao lâu, vừa vặn đụng phải Tiêu di bưng canh giải rượu tới, đối phương thấy thần sắc của nàng không đúng, nghi ngờ hỏi.
- Sao đi nhanh như vậy?