- Không có gì, bỗng nhiên không muốn đi.
Tiểu Yêu Hậu lạnh lùng nói.
Tiêu di trợn tròn mắt.
- Canh giải rượu này làm sao bây giờ?
- Nuôi chó!
Tiểu Yêu Hậu lưu lại một câu, cũng không quay đầu liền đi.
Tiêu di.
- ???
Trước một khắc còn rất tốt, sao hiện tại như vậy?
Chẳng lẽ cãi nhau với Nhiếp Chính Vương?
Bất quá chủ tử có thể đùa nghịch tính tình, nàng tự nhiên không dám thật lấy canh giải rượu cho chó ăn, suy nghĩ nên đưa cho Nhiếp Chính Vương, để hắn biết nương nương quan tâm hắn.
Vì vậy nàng vội vàng bưng canh giải rượu đi tới ngoài phòng của Tổ An, đang muốn gõ cửa, vừa vặn nghe được thanh âm rên rỉ bên trong, mặt nàng nháy mắt đỏ bừng.
Nàng rốt cuộc minh bạch vì sao Tiểu Yêu Hậu nổi giận đùng đùng, tiểu cô nương này không khỏi quá dâm đãng rồi...
Nàng xì một cái, để canh giải rượu ở cửa liền đi.
Sau khi đi mấy bước, lại không cam lòng thay tiểu thư nhà mình, quay người trở về lấy canh giải rượu cho chó ăn.
...
Lại nói trong phòng, Tổ An cũng rất kinh ngạc, không nghĩ tới thân thể mềm mại của Cảnh Đằng lại cất giấu nhiều năng lượng như vậy.
Có lẽ ngày xưa ở Quỷ giới xưng vương xưng bá quen, tính tình của Hắc Cảnh Đằng háo thắng, luôn không chịu thua, nhiều lần muốn áp đảo Tổ An chiếm chủ động.
Hết lần này tới lần khác Tổ An lại là chuyên gia trị không phục, hai người giằng co thật lâu, cuối cùng vẫn là Hắc Cảnh Đằng cờ kém một nước, dẫn đến vỡ tan ngàn dặm.
Thấy nàng như trợn trắng mắt ngất đi, Tổ An càng đắc ý thừa thắng tiến quân.
- Ngươi không phải rất hung hăng sao, tiếp tục đến nha?
Lúc này Cảnh Đằng thăm thẳm mở mắt, nhìn tràng cảnh trước mắt dường như ngốc tại chỗ.
- Kêu ba ba!
Mặc dù Tổ An có chút kỳ quái vì biểu lộ của nàng không đúng lắm, nhưng lúc này rượu cồn lên não, phản ứng chậm hơn ngày bình thường một chút.
Khuôn mặt Cảnh Đằng nhất thời đỏ bừng, ngay sau đó đùng một tiếng vang giòn.
Tay nhỏ phiến lên mặt Tổ An.
- Vô sỉ, hạ lưu!
Tổ An giật mình.
- Không phải vừa rồi ngươi nói ai thua người đó hô ba ba sao?
- Các ngươi...
Cảnh Đằng vừa thẹn vừa giận, lại không biết nên giải thích như thế nào.
Thấy nàng ngượng ngùng và rụt rè, hoàn toàn không còn lớn mật như trước đó, bỗng nhiên Tổ An ý thức được cái gì, cúi đầu xem xét, phát hiện vớ đen sớm đã biến thành thuần trắng.
- Ngươi là Bạch Cảnh Đằng...
Tổ An xấu hổ.
- Vừa rồi ngươi và nàng đến cùng chơi lung ta lung tung cái gì!
Bạch Cảnh Đằng thật phát điên, thật vất vả tỉnh lại, kết quả đối mặt cục diện này.
Tổ An vô ý thức nhấp mấy phát, từng phát đều sâu tận đáy hoa tâm.
Phạch… phạch… phạch…
- Đây không phải rất rõ ràng sao.
Trong nháy mắt Bạch Cảnh Đằng đỏ rực hai gò má.
- Ngươi còn động? Nhanh tránh ra!
Nói xong liền giãy dụa muốn đứng lên, chỉ tiếc hiện tại nàng giống như cá mắc câu, làm sao động được.
Tổ An cũng bị hai tỷ muội này làm bó tay toàn tập, đây đến cùng là chuyện gì.
Bất quá tuy lúc này đầu hắn có chút hỗn loạn, nhưng cũng minh bạch loại tình huống này thật cho nàng đi, đằng sau càng khó ở chung, vì vậy dứt khoát mặc kệ, trực tiếp hôn lên.
- Ngươi thả... Ô ô... Buông ra...
Bạch Cảnh Đằng xấu hổ giận dữ đan xen, không ngừng cào cấu người hắn.
Chỉ tiếc đối phương dường như không nghe thấy, bá đạo mà kiên định hôn nàng.
Mới đầu Bạch Cảnh Đằng phản kháng còn rất kịch liệt, nhưng về sau động tác càng ngày càng chậm, khí lực cũng càng ngày càng nhẹ, con ngươi mỹ lệ bịt kín một tầng hơi nước.
Dù sao đối phương cũng là người yêu của nàng, hai người sớm đã có quan hệ thân mật.
Tổ An cũng thay đổi cuồng dã như lúc trước với Hắc Cảnh Đằng, động tác càng ngày càng ôn nhu.
- Không… hự… hự...
Mặc kệ Bạch Cảnh Đằng nói mơ hồ, Tổ An chỉ nhẹ nhàng ra vào.
Phạch… phạch… phạch…
Sau đó Bạch Cảnh Đằng chỉ phát ra những từ vô nghĩa:
- Đừng…uh…uh…sứ..ơ.ng…a hh…
Tổ An nhấp liên tục, hai tay ra sức bóp bộ ngực, làm cho Bạch Cảnh Đằng không ngừng bật ra những tiếng rên nhẹ:
- Ah..ah..ah..chết… thiếp…rồi, sướng…quá….
Bạch Cảnh Đằng đu cả người lên mình hắn, ưỡn ngực, mắt nhắm nghiền, thân thể run bần bật.
...
Cũng không biết qua bao lâu, Cảnh Đằng có chút đau lòng vuốt vết cào trên người hắn.
- Đau không?
Vừa rồi mình phản ứng thật quá khích, đều trách Hắc Cảnh Đằng làm ẩu.
- Ngươi hôn một chút sẽ không đau.
Tổ An cười híp mắt nhìn nàng, không thể không nói, trên người nàng thật có một loại xinh đẹp kinh người, rõ ràng có khuôn mặt ung dung xinh đẹp cùng dáng người kinh tâm động phách, nhưng lại có một loại khí chất thanh thuần không tương xứng, ngược lại càng thêm mị hoặc.
Vốn cho rằng lấy tính tình của Bạch Cảnh Đằng khẳng định sẽ rụt rè cự tuyệt, ai biết nàng ngồi dậy, vì lo lắng tóc rơi xuống làmTổ An ngứa, thuận tay vén tóc đến sau tai, lộ ra khuôn mặt ngượng ngùng mỹ lệ, sau đó ôn nhu hôn vết thương.
Trong lòng Tổ An nổi lên yêu thương, một tay ôm nàng vào trong ngực.
Cảnh Đằng hơi biến sắc.
- Đừng, để ta hồi phục một chút.