- Ngủ trễ sẽ tổn thương da thịt của mỹ nam tử.
Tần Vịnh Đức cười tủm tỉm ôm vai hắn.
- Vậy ngươi đi không?
- Đi, đi.
Tạ Tú sầu mi khổ kiểm nói.
Tạ Đạo Uẩn và Mộ Dung Thanh Hà trăm miệng một lời nói.
- Chúng ta cũng đi!
Tạ Tú biến sắc.
- Tỷ tỷ ngươi đi làm gì?
Huynh đệ Tần gia cũng vội vàng khuyên Mộ Dung Thanh Hà, bọn họ biết đối phương và Sở Ấu Chiêu thanh mai trúc mã, tự nhiên lo lắng nàng xảy ra chuyện.
Tạ Đạo Uẩn ôn hòa cười nói.
- Ta cũng không phải tiểu thư yếu đuối gì, tự nhiên cũng có thể ra một phần lực.
Mộ Dung Thanh Hà phất phất trường thương trong tay.
- Ta quanh năm ở trong quân đội, những sự tình này sớm thành thói quen, vừa vặn có thể cùng Tạ tỷ tỷ chiếu ứng lẫn nhau.
Thấy các nàng kiên trì, lại thêm buổi tối phải dò xét bốn phương, xác thực thiếu nhân thủ, mấy người chỉ có thể đồng ý.
Rất nhanh màn đêm buông xuống, huynh đệ Tần gia mỗi người chỉ huy mấy thủ hạ tuần tra một phương hướng, Tạ Tú đơn độc phụ trách một phương hướng, Tạ Đạo Uẩn và Mộ Dung Thanh Hà cùng một chỗ phụ trách phương hướng cuối cùng.
Các nàng tuần tra phương viên hơn mười dặm, không có nhìn thấy dị thường, lại thêm những ngày này xác thực rất bình tĩnh, nên không nhịn được buông lỏng.
- Xem ra huynh đệ Tần gia quả thật có chút lo ngại.
Tạ Đạo Uẩn hé miệng cười nói.
- Tạ tỷ tỷ, đây đều là một tướng lãnh hợp cách nên làm, có lẽ làm như vậy 99 lần đều không công, nhưng chỉ cần có một lần hữu dụng, sẽ cứu vãn vô số tánh mạng.
Mộ Dung Thanh Hà giải thích.
- Là ta vô tri.
Tạ Đạo Uẩn có chút xấu hổ.
- Tạ tỷ tỷ nói quá lời.
Mộ Dung Thanh Hà an ủi, dọc theo con đường này ở chung, nữ tử trong quân doanh rất ít, hai người ngay cả doanh trướng cũng chung một cái, nên cực kỳ quen thuộc.
- Đúng rồi Tạ tỷ tỷ, nghe nói trước kia ngươi thường xuyên theo Tổ đại ca ra đi mạo hiểm, có thể kể cho ta những cố sự kia hay không.
- Cũng không có thường xuyên, chỉ một hai lần.
Nghe đến Tổ An, trên mặt Tạ Đạo Uẩn có chút thẹn thùng.
Rất nhanh hai nữ vừa nói chuyện phiếm vừa tuần tra.
Cũng không biết qua bao lâu, bỗng nhiên nơi xa dâng lên lệnh tiễn.
Hai nữ biến sắc, kia là phương hướng của Tần Quang Viễn, đây là tên hiệu dùng để cảnh báo.
Các nàng vội vàng tiến đến, bây giờ Tần Quang Viễn chỉ có mấy thân vệ, thật gặp phải địch tập sẽ rất nguy hiểm.
Tạ Đạo Uẩn ném ra mấy đạo linh phù dán lên người Mộ Dung Thanh Hà, nàng nhất thời cảm thấy tốc độ cả người nhanh hơn rất nhiều, cũng không lâu lắm hai người liền đuổi tới hiện trường.
Chỉ thấy huynh đệ Tần thị bị thương dựa lưng vào nhau ngồi dưới đất, thân vệ của bọn họ sớm đã ngã gục trong vũng máu, xung quanh còn có rất nhiều thi thể binh lính Yêu tộc.
Mà xung quanh, binh lính Yêu tộc chìm ngập, do Tạ Tú liều chết che chở hai người.
Chỉ thấy mười ngón của Tạ Tú như điện, từng quân cờ như viên đạn bắn ra, mỗi lần đều sẽ có binh lính Yêu tộc ngã xuống, cho dù thân thể bọn họ đều có khải giáp cũng đỡ không nổi.
Chỉ bất quá binh lính Yêu tộc nhiều lắm, hơn nữa còn có không ít tướng lãnh Yêu tộc thực lực mạnh mẽ, lại thêm kết trận, Tạ Tú dần dần rơi vào hạ phong.
Mộ Dung Thanh Hà quát một tiếng, trường thương đâm ra, đâm bay mấy binh lính Yêu tộc đánh lén.
Thân hình nàng mặc kim giáp đẹp đẽ, lại phối hợp đôi chân dài, trong nháy mắt để binh lính Yêu tộc ở xung quanh hai mắt tỏa sáng, cực kỳ hưng phấn.
Tạ Đạo Uẩn vội vàng thi triển phù lục, từng đạo thuật pháp phụ trợ gia trì cho đồng bạn.
Đồng thời trên bầu trời sáng lên từng trận pháp, hiển nhiên đang súc thế công kích.
Lúc này mấy chục mũi tên từ đằng xa bắn tới, hiển nhiên địch nhân cũng có người sáng suốt, không dám cho nàng thời cơ phát động.
Tạ Đạo Uẩn rơi vào đường cùng, chỉ có thể rút trận pháp về, lấy ra phù lục phòng ngự.
Cứ như vậy thời gian qua một lát, một đám võ sĩ Yêu tộc vọt tới bên người nàng, từng cái tu vi đều không thấp.
Tạ Đạo Uẩn dù sao cũng là Trận Pháp Sư, nếu cho nàng thời gian và khoảng cách sung túc, nàng một người cũng có thể diệt hết chi quân đội này.
Nhưng bây giờ loại hoàn cảnh này, người ta căn bản không cho nàng cơ hội thi triển, rất nhanh liền để cho nàng hiểm tượng hoàn sinh.
Tạ Tú và Mộ Dung Thanh Hà thấy thế vội vàng trợ giúp, chỉ tiếc bốn phương tám hướng đều là địch nhân, mấy người bị động rơi vào trong quân trận, rất nhanh vòng vây càng ngày càng nhỏ, áp lực càng lúc càng lớn.
Trong lòng mấy người càng ngày càng tuyệt vọng, quy mô chi địch quân này, hiển nhiên không phải chủ lực, mà chỉ vì cuốn lấy bọn họ.
Như vậy chủ lực đi nơi nào không cần nói cũng biết.
Mấy người nghĩ đến ngoài mấy chục dặm, nơi đó đại quân Nhân tộc không chút đề phòng, nửa đêm gặp phải đánh bất ngờ, sợ rằng sẽ toàn quân bị diệt.