Lương Vương không chút hoang mang nói.
- Đoạn đường này hành quân, mọi người rất mệt mỏi, để các binh sĩ nghỉ ngơi một chút mới có thể bảo trì lực chiến đấu.
- Dù mệt mỏi hơn nữa, nhưng sự tình thám báo cũng không thể bớt được.
Tần Quang Viễn nói.
- Nơi này là địa bàn Yêu tộc, Thanh Khâu quốc chủ một đường hộ tống, hết lòng chiêu đãi chúng ta, chúng ta lại phái thám báo, không phải nói rõ không tín nhiệm Yêu tộc sao, vạn nhất phá hư hòa bình mà hai tộc thật vất vả tạo ra, các ngươi gánh được trách nhiệm không?
Lương Vương liếc hai huynh đệ nói.
- Chúng ta chỉ là quân nhân, không hiểu nhiều như vậy, chỉ biết thân là quân nhân, phải bảo đảm quân đội an toàn.
Tần Quang Viễn nói.
- Nếu các ngươi không yên lòng, thì mang theo nhân mã của mình ra ngoài tuần tra!
Lương Vương hơi không kiên nhẫn.
Hai huynh đệ gấp.
- Nhưng những ngày này đều là người của chúng ta tuần tra cảnh giới, bây giờ đã mỏi mệt không chịu nổi, cho nên mong Vương gia phái một ít nhân thủ.
Đùng!
- Chuyện này còn không phải các ngươi tự tìm?
Lương Vương trực tiếp vỗ bàn.
- Bản Vương đã nhịn các ngươi thật lâu, dọc theo con đường này một mực khoa tay múa chân, đến cùng các ngươi là chủ soái hay ta là chủ soái?
- Coi quân đội là địa bàn của Tần gia các ngươi sao??
- Cút ra ngoài cho ta!
Tần thị huynh đệ còn muốn dựa vào lí lẽ biện luận, kết quả Lương Vương không kiên nhẫn, trực tiếp gọi vệ binh đuổi hai huynh đệ ra ngoài.
Tạ Tú đứng ở bên ngoài cười híp mắt chờ hai người.
- Ta đã nói các ngươi tìm hắn không có tác dụng?
Tần Vịnh Đức nói.
- Phi, cái đồ vật gì, nếu không phải Tần gia chúng ta xảy ra chuyện, đến phiên hắn ở chỗ này làm mưa làm gió?
- Nói cẩn thận!
Tần Quang Viễn vội vàng ngăn cản.
- Bây giờ là thời buổi rối loạn, đừng trêu chọc thị phi cho Tần gia.
- Ta chỉ không quen nhìn hắn, miệng nói cái gì lo lắng tổn hại quan hệ ngoại giao của hai tộc, còn không phải vì chạy tới xum xoe Thanh Khâu quốc chủ?
Tần Vịnh Đức tức giận bất bình nói.
Tạ Tú gật đầu.
- Thanh Khâu quốc chủ kia xác thực rất đẹp.
Tròng mắt Tần Vịnh Đức xoay chuyển, ôm vai hắn nói.
- Tạ huynh, ngươi xưa nay được nữ nhân hoan nghênh, không bằng đi thông đồng vị quốc chủ kia?
Tạ Tú cười khổ nói.
- Ta chỉ thích cô nương Nhân tộc, lại nói, trước đó gặp qua Thanh Khâu quốc chủ, ánh mắt nàng không có chút dị thường, ngươi biết tại sao không?
- Cái này có là gì, tổng không đến mức người ta lần đầu tiên nhìn thấy sẽ nhất kiến chung tình với ngươi chứ?
Tần Vịnh Đức nghi ngờ nói.
Tạ Tú mỉm cười.
- Cho nên ngươi còn chưa đủ hiểu nữ nhân, ánh mắt các nàng có thể để lộ ra rất nhiều thứ. Mặc dù Tạ mỗ không quá soái, nhưng tự hỏi vẫn có mấy phần mị lực, một nữ nhân nhìn thấy ta lại không phản ứng chút nào, chỉ có hai loại khả năng.
- Hai loại khả năng gì?
Ngay cả Tần Quang Viễn cũng có chút hiếu kỳ.
- Một, nàng là người mù; hai, nàng đã có người yêu.
Tạ Tú thở dài.
- Thanh Khâu quốc chủ hiển nhiên không phải người mù, vậy tự nhiên là cái sau.
Hắn còn có một câu không nói, lúc trước vừa gặp mặt, Đồ Sơn Vũ nói theo lệnh của Nhiếp Chính Vương tới đón tiếp bọn họ.
Lấy tính tình của Tổ An, hai người này không lăn giường mới có quỷ.
Tần Vịnh Đức cười nói.
- Lấy bản lĩnh của ngươi, coi như nàng có người yêu, cũng có thể lừa qua chứ.
Thần sắc của Tần Quang Viễn nghiêm lại.
- Hồ nháo, sao có thể làm sự tình thất đức như vậy.
Lúc này một thanh âm hiếu kỳ truyền tới.
- Chuyện gì thất đức?
Hai bóng người đẹp đẽ tới gần, một cái tràn ngập khí tức thục nữ, một cái khác mặ kim giáp, lộ ra thân hình thon dài tinh tế.
Hai nữ tự nhiên là Tạ Đạo Uẩn và Mộ Dung Thanh Hà, các nàng cũng tham gia hoạt động trợ giúp Yêu tộc lần này.
Đám người Tạ Tú đỏ mặt, làm sao dám nói là cái gì, đành phải nhìn trái mà nói phải.
- Đều là Lương Vương kia quá đáng giận, không muốn phái binh tuần tra.
- Vậy làm sao bây giờ, trước đó người của chúng ta mỗi ngày tuần tra, căn bản gánh không được.
Mộ Dung Thanh Hà rầu rĩ nói.
Bọn họ xuất từ thế gia tướng môn, dưới tay cũng có một chút gia đinh bộ khúc.
Điều động tới một là trợ giúp tác chiến, hai là bảo vệ những công tử tiểu thư này.
Kết quả đoạn thời gian trước, không biết có phải Lương Vương cố ý nhằm vào hay không, mỗi lần đều không nghe bọn họ kiến nghị, bọn họ lo lắng xảy ra chuyện, vì vậy chỉ có thể mang theo bộ khúc của mình tuần tra.
Nhưng người của bọn hắn ít, mỗi ngày buổi sáng lên đường, buổi tối còn phải ở ngoại vi cảnh giới tuần tra, thân thể làm bằng sắt cũng gánh không được, dần dần tiếng oán than dậy đất.
Tần Quang Viễn trầm giọng nói.
- Các huynh đệ dưới tay xác thực không nhịn được, để bọn hắn nghỉ ngơi trước đi, hôm nay canh gác do ba chúng ta đến.
Tạ Tú nhịn không được trách móc.