- Đây là thiên phú huyết mạch của ta, chúng có thể biến thành rắn, ngươi không sợ sao?
- Rắn, thú vị như vậy?
Hắc Cảnh Đằng nghe xong càng thích thú.
- Ta cũng muốn một mái tóc như vậy.
Nhìn hai nữ nhân như tỷ muội trò chuyện, cái cằm của mọi người sắp rơi xuống đất.
Tiểu Yêu Hậu phiền muộn, đây là tại sao vậy? Lúc trước cô nãi nãi này không có khách khí với ta như vậy.
Chẳng lẽ lực tương tác của Ngọc Yên La mạnh hơn ta nhiều như vậy?
Còn đám người Hổ Thiên Khiếu thì bội phục Tổ An sát đất.
Trước đó cảm thấy hắn trâu bò, không nghĩ đến không có trâu bò nhất, chỉ có càng trâu bò.
Có còn là người nữa không?
Khổng Tước Minh Vương thì nhịn không được quay đầu nhìn nữ nhi, hắn biết nữ nhi có hảo cảm với Nhiếp Chính Vương, bây giờ sợ rằng sẽ thương tâm.
Sắc mặt Khổng Nam Vũ ảm đạm, có điều rất nhanh trên mặt lộ ra nụ cười.
Nàng là nữ nhân thông minh, bên cạnh hắn đã có nhiều nữ tử ưu tú như vậy, mình cần gì phải tiếp cận tham gia náo nhiệt? Xa xa nhìn một cái đã đủ.
Cuối cùng Tiểu Yêu Hậu có chút chịu không được.
- Không bằng vào thành trước đi?
Nàng rất muốn nói một câu, “ba người các ngươi còn muốn ôm tới khi nào”, nhưng chung quy không nói được.
Ngọc Yên La rốt cục tỉnh táo lại, có chút ngượng ngùng nhẹ nhàng đẩy Tổ An ra, Tổ An cười cười, buông nàng ra, đoàn người tiến vào trong thành.
Trong đại sảnh, Tổ An và Tiểu Yêu Hậu nghe Khổng Tước Minh Vương giảng thuật sự tình trước đó, không khỏi vui mừng vì gian kế của Nhị hoàng tử không đạt được.
Tiểu Yêu Hậu nắm tay Ngọc Yên La.
- Về sau đừng ngốc như vậy, vạn nhất ngươi thật xảy ra chuyện, ta làm sao bồi nổi.
Thần sắc Ngọc Yên La ôn hòa thong dong.
- So với an nguy của toàn bộ Thiết Nguyên thành, thậm chí Yêu tộc, tánh mạng một mình ta lại tính là gì.
Tiểu Yêu Hậu sâu kín nhìn Tổ An.
- Nhưng ở trong lòng một vài người chưa hẳn nghĩ như vậy.
Tổ An cũng sợ không thôi, may mắn lúc trước mình chế tạo hộ thân phù chống ký sinh, bằng không thật có khả năng không gặp được nàng.
- Hiện tại Nhị hoàng tử đi nơi nào?
Nghĩ đến kẻ cầm đầu, thần sắc Tổ An băng lãnh.
- Ngày đó Nhị hoàng tử biết không công được Thiết Nguyên thành, liền thừa dịp ban đêm vụng trộm rời đi.
Khổng Nam Vũ nói.
- Có phải đi về phía Vương Đình không?
Tiểu Yêu Hậu vội vàng hỏi.
- Không có, căn cứ tin tức trước đó vài ngày nhận được, tựa hồ hắn đi về phía nam, không biết đến cùng có mục đích gì.
Khổng Nam Vũ đáp.
- Vì lý do an toàn, chúng ta lệnh Tác Luân quận chúa đi thông báo các tộc ven đường, Nhị hoàng tử căn bản không có cách nào tới gần Vương Đình, hơn phân nửa là muốn chiếm nơi xa xôi hẻo lánh trốn đi.
Biết Vương Đình không việc gì, Tiểu Yêu Hậu rốt cục buông lỏng một hơi.
Tổ An lại nhíu mày, đi tới trước mặt địa đồ Yêu tộc.
- Trước đó tra được Nhị hoàng tử đi qua những địa phương nào.
- Hắn đi qua nơi này, nơi này, còn có nơi này...
Khổng Nam Vũ cầm cây gậy nhỏ chỉ lên địa đồ, xác thực đều là một số địa phương xa xôi cằn cỗi, dù đối với Yêu tộc mà nói hoàn cảnh sinh tồn cũng cực kỳ ác liệt.
Tổ An nhìn chằm chằm địa đồ rơi vào trầm tư, cách một hồi bỗng nhiên hắn biến sắc.
- Hắn muốn đi công kích viện quân Nhân tộc!
Cũng không phải cha con Khổng Nam Vũ không đủ mưu trí, mà thân là Yêu tộc, vô ý thức chỉ chú ý Vương Đình, lại thêm lực chú ý của bọn họ bị Phong Ấn Chi Địa hấp dẫn, đồng thời không rõ con đường hành quân của Nhân tộc.
Mà Tổ An vừa vặn rõ ràng, phải biết lộ tuyến hành quân của Nhân tộc là hắn quyết định, còn để Đồ Sơn Vũ tiến đến tiếp ứng, cho nên nhìn tuyến đường hành quân của Nhị hoàng tử, mới đoán được mục đích của đối phương.
Khổng Nam Vũ nghe vậy biến sắc.
- Hỏng bét, nếu viện quân Nhân tộc bị tập kích, rất dễ dàng kích động hai tộc chiến tranh, đến thời điểm thiên hạ đại loạn, Nhị hoàng tử lại càng dễ đục nước béo cò!
Trong nháy mắt nàng liền đoán được kế hoạch của Nhị hoàng tử.
...
Lại nói viện quân Nhân tộc một đường lên phía bắc, mỗi ngày sắc trời tối, quân đội sẽ dựng trại đóng quân.
Trong chủ doanh, một lão giả mặc mãng bào đang thoải mái nhàn nhã uống trà, hai thanh niên ở trước bàn mặt đỏ tới mang tai tranh luận, một người mày rậm mắt to, một người dáng dấp thanh tú.
- Vương gia, chúng ta cần phải phái càng nhiều thám báo dò xét bốn phương, vạn nhất trong đêm có địch tập thì làm sao bây giờ?
Lão giả chính là thủ lĩnh của viện quân Nhân tộc Lương Vương Triệu Dực, mà thanh niên là hai vị công tử của Tần gia Tần Quang Viễn và Tần Vịnh Đức.
Bởi vì Tần gia xảy ra chuyện, hai huynh đệ muốn trọng chấn vinh diệu của Tần gia, vừa chữa khỏi vết thương, liền xung phong nhận việc, tới tham gia quân đội lên phía bắc trợ giúp.
Thậm chí ngay cả Tần Vịnh Đức ngày thường ăn chơi đàng điếm, bây giờ cũng trầm ổn hơn rất nhiều.