Tổ An buông lỏng một hơi, phải biết lúc trước Ngọc Yên La cũng lui đến Thiết Nguyên thành, Tiểu Yêu Hậu phán đoán Thiết Nguyên thành không việc gì, vậy thì không cần quá lo lắng.
- Hắn có thể đột nhiên giết trở lại Vương Đình, phế lập tiểu hoàng đế không?
Bỗng nhiên Tổ An hỏi.
- Ta đang lo lắng chuyện này.
Tiểu Yêu Hậu cắn chặt môi, đối phương cũng là hoàng tử, hơn nữa uy vọng cực cao, một khi chiếm Vương Đình, nói không chừng có thể trực tiếp lật trời, càng mấu chốt là, Yêu Hoàng là nhi tử của nàng.
- Yên tâm đi, trước đó ta nghe Khổng Tước Minh Vương nói, bởi vì yêu ma xâm lấn, ven đường đều giới nghiêm, Nhị hoàng tử rất khó dẫn người lao thẳng tới Vương Đình.
Tổ An an ủi.
Lúc này Tiểu Yêu Hậu mới thoáng buông lỏng.
- Hi vọng như thế.
Hai người đều có lo lắng, mang theo đại bộ đội ngựa không dừng vó trở về.
May mắn lần này theo Tiểu Yêu Hậu đi ra đều là tinh nhuệ trong tinh nhuệ, tốc độ đều không chậm.
Trải qua mấy ngày đi đường, đoàn người rốt cục trở lại Thiết Nguyên thành.
Người Thiết Nguyên thành thấy bỗng nhiên toát ra một chi đại quân, ào ào thổi kèn lệnh, các loại binh lính xuất hiện ở trên thành lầu, sắc mặt khẩn trương.
Đột nhiên có người kích động hô lên.
- Là Tiểu Yêu Hậu, Nhiếp Chính Vương!
Cả thành nhất thời hoan hô, Ngọc Yên La và cha con Khổng Tước Minh Vương vội vàng ra khỏi thành, đặc biệt là Ngọc Yên La, những ngày này nàng nơm nớp lo sợ, bây giờ biết Tổ An bình an trở về, nhất thời kích động, không cách nào duy trì dáng vẻ an tĩnh ngày thường, nhanh chóng bay ra ngoài.
Kết quả nàng gặp phải tình huống như Tiểu Yêu Hậu lúc trước, nhìn thấy một nữ tử xinh đẹp rúc ở trong ngực Tổ An, thân hình không khỏi dừng lại.
Thấy phản ứng của nàng, trong lòng Tiểu Yêu Hậu mừng thầm, tổng không thể để mình một người nếm loại tư vị khó chịu này nha.
Ân, sau cùng hai người đánh nhau, vậy thì càng đặc sắc.
Đáng tiếc để cho nàng thất vọng là, Ngọc Yên La không có phát tác, ánh mắt mỹ lệ nhìn Tổ An.
- A Tổ, ngươi rốt cục trở về rồi.
Lúc này đến phiên Cảnh Đằng giật mình, nữ tử này thật đẹp đến kinh tâm động phách, ngay cả nữ tử như nàng cũng không khỏi động tâm.
Mỹ nữ như vậy, giọng điệu kia hiển nhiên cùng Tổ An quan hệ không tầm thường, nàng nhịn không được hỏi thăm.
- Nàng là ai?
Hiện tại tự nhiên là Hắc Cảnh Đằng, Bạch Cảnh Đằng làm không được ở trước mặt mọi người một mực rúc vào trong ngực hắn.
- Nàng là Mỹ Đỗ Toa Nữ Vương Ngọc Yên La, cũng là người ta yêu.
Tổ An cười nhìn Ngọc Yên La, trong mắt tràn ngập ôn nhu yêu thích.
Tiểu Yêu Hậu nhất thời chua, trước đó Tổ An không dám công khai thừa nhận quan hệ với nàng, đương nhiên nàng cũng rõ ràng, vì mặt mũi Yêu tộc, không có khả năng nói mình là tình nhân của hắn.
Vẫn là Mỹ Đỗ Toa Nữ Vương tốt, có thể danh chính ngôn thuận ở cùng với hắn.
Trong lòng Ngọc Yên La ấm áp, vốn cho rằng Tổ An ôm một tiểu cô nương, chắc chắn sẽ che giấu quan hệ với mình, không nghĩ tới hắn lại không chút kiêng kỵ, quả nhiên là nam nhân đỉnh thiên lập địa.
Trên mặt nàng hiện ra nụ cười sáng rực rỡ.
- Ta có phải đến không đúng lúc không?
Tổ An giang hai cánh tay.
- Không, ngươi đến rất đúng lúc.
Thấy cảnh này, biểu lộ của mọi người cực kỳ đặc sắc, nghĩ thầm Nhiếp Chính Vương dữ dội như thế?
Coi như ngươi có thể đơn độc giải quyết những nữ nhân này, lại có thể cùng một chỗ “làm” sao?
Có phải ngươi quên tay trái còn đang ôm một người không??
Trong lòng Tiểu Yêu Hậu càng không ngừng hô hoán, rất muốn nhìn thấy Tu La Tràng.
Mỹ Đỗ Toa dù sao cũng là tộc trưởng, không muốn mặt mũi sao?
Hơn nữa tính khí của tiểu cô... nãi nãi kia cũng không tốt lắm, Ngọc Yên La có thể nhịn, nàng chưa hẳn nhịn được.
Đánh đi, xé quần áo càng đặc sắc.
Thần sắc của Ngọc Yên La có chút oán trách, nghĩ thầm A Tổ thực là...
Bất quá ở trước mặt nhiều người như vậy, cũng không thể bác mặt mũi của hắn, hơn nữa trải qua đại nạn lần này, xém chút sinh ly tử biệt, những ngày qua một mực cầu nguyện, chỉ cần người yêu bình an trở về, thì nàng làm sao cũng nguyện ý, bây giờ tâm nguyện đạt thành, nàng còn cố kỵ gì nữa, vì vậy chỉ do dự một chút, liền ngượng ngùng đi về phía Tổ An, sau đó rúc vào trong ngực hắn.
Vốn nhìn thấy Ngọc Yên La đi tới, Hắc Cảnh Đằng nhíu mày, muốn phát tác, ai biết nghĩ lại, Tổ An quá lợi hại, trước đó cùng tỷ tỷ liên thủ cũng không đấu lại, xem ra phải tìm minh hữu giúp đỡ, ân, nữ nhân trước mắt không tệ, không chỉ đẹp, hơn nữa khí sắc hồng nhuận phơn phớt, tư thái thướt tha, nhìn liền biết là loại nữ nhân “lực chiến đấu” không tệ.
Nghĩ như vậy, lông mày nàng dần dần bình thản xuống, thời điểm đối phương rúc vào đầu vai Tổ An, không khỏi tò mò vuốt tóc đối phương.
- A, tóc ngươi thật đặc biệt, làm sao làm ra vậy.
Cảm nhận được thiện ý của nàng, Ngọc Yên La hơi kinh ngạc, nghe vậy vô ý thức đáp.