- Chúng ta mau về đại doanh, chủ lực của đối phương không ở nơi này!
Tổ An qua đi xem xét tình huống của huynh đệ Tần gia, biết bọn họ bị thương không nhẹ, nhưng không nguy hiểm đến tính mạng, cho bọn hắn ăn linh dược chữa thương xong liền nói với Tạ Đạo Uẩn và Mộ Dung Thanh Hà.
- Hai vị muội muội dẫn đường, Tạ huynh, hai huynh đệ Tần gia giao cho ngươi.
Vốn định để Mộ Dung Thanh Hà dẫn đường, chỉ bất quá nhìn sắc mặt Tạ Đạo Uẩn tái nhợt, biết để nàng lưu lại nơi này thực có chút tàn nhẫn, vì vậy dứt khoát mang nàng theo.
Nhìn đối phương một tay kéo một cô nương bay lên trời, Tạ Tú cùng huynh đệ Tần gia hai mặt nhìn nhau, sau cùng trăm miệng một lời nói.
- Thật không có nhân tính!
Tạ Tú tức giận nhìn hai huynh đệ Tần gia.
- Hai vị Tần huynh, các ngươi tốt xấu gì cũng là anh vợ hắn, cũng không biết quản, để hắn ở bên ngoài trêu hoa ghẹo nguyệt.
Huynh đệ Tần gia tức xạm mặt lại.
- Ta nhìn ngươi cách làm em vợ của hắn cũng không xa, sao ngươi không quản?
Tạ Tú.
- ...
...
Lại nói trong đại doanh Nhân tộc, trước một cái lều phong cách khác lạ, mấy binh lính Hồ tộc ngăn đường đi của một lão giả.
- Vương gia, quốc chủ của chúng ta đã nghỉ ngơi.
Lão giả kia tự nhiên chính là Lương Vương, bị hai thằng nhãi con của Tần gia làm cho tức giận phiền muộn, không khỏi nghĩ đến bộ dáng kiều mị của Thanh Khâu quốc chủ, cả người thực sự khó ngủ, vì vậy dứt khoát tới tìm đối phương, kết quả đối phương tránh mà không thấy.
Mấy binh lính Hồ tộc này đều là nữ tử, đặt ở Nhân tộc cũng là mỹ nữ xuất chúng, làm thân binh ở sau lưng Lương Vương mắt sáng lên.
Những Hồ nữ này nhìn thật mị, trên người mặc quân phục càng hấp dẫn, nếu có thể cấu kết lại, không biết sẽ thoải mái như thế nào.
Nếu là ngày thường, Lương Vương ăn bế môn canh sớm đã biến sắc, bất quá nghĩ đến dung nhan mỹ lệ của Đồ Sơn Vũ, tính khí liền tốt hơn rất nhiều.
- Làm phiền thông báo quốc chủ, bản Vương có quân tình khẩn cấp cần thương thảo.
- Vương gia không nên làm khó chúng ta.
Mấy Hồ nữ bất vi sở động, liếc nhau, đều nhìn ra vẻ xem thường trong mắt đồng bạn.
Các nàng thân là Hồ nữ, quá hiểu tâm tư của nam nhân, lão sắc quỷ này nghĩ cái gì, thật coi chúng ta không biết sao?
Lương Vương rốt cục không kiên nhẫn, sầm mặt lại.
- Sự kiện này quan hệ hai tộc hữu nghị, sơ ý một chút nói không chừng sẽ khiến việc quân của hai tộc đối mặt, các ngươi gánh nổi trách nhiệm này sao?
Nói xong liền muốn xông vào, mấy Hồ nữ vội vàng ngăn cản, thân vệ sau lưng Lương Vương cũng thừa cơ đi lên, vừa vặn mượn cơ hội chấm mút.
Hai bên đang tranh chấp, một thanh âm mềm mại đáng yêu truyền tới.
- Nơi này phát sinh chuyện gì?
Ngay sau đó một bóng hình thướt tha xinh đẹp đi tới, là Thanh Khâu quốc chủ Đồ Sơn Vũ.
Trong nháy mắt bọn người Lương Vương sững sờ, chỉ thấy cái cổ nàng trắng nõn thon dài, dáng người cao gầy, thân thể phảng phất như phát sáng, khiến người ta có một loại tự ti mặc cảm.
Nhưng hai đầu lông mày nàng như treo ý cười trêu chọc, thoáng cái rút ngắn khoảng cách song phương, để ngươi cảm thấy dễ như trở bàn tay.
Nhìn bộ ngực đầy đặn, bờ eo thon nhỏ, còn có phong tình như ẩn như hiện ở dưới làn váy, tất cả mọi người nhịn không được nuốt một ngụm nước bọt.
Thật là một vưu vật, thấy nàng liền sẽ để người nghĩ đến giường, loại tư thế đứng dập mạnh…
Trong mắt Lương Vương lóe lên vẻ tham lam, có điều rất nhanh che giấu đi.
- Vừa rồi có quân cơ đại sự muốn thương nghị với quốc chủ, ai biết thủ hạ của ngươi ngăn cản, không cho chúng ta gặp mặt.
- Các ngươi cũng thật là, Lương Vương có việc, vì sao không đến nói cho ta biết.
Đồ Sơn Vũ diễm danh lan xa, bên người có vô số ong bướm muốn âu yếm, nàng làm sao không biết tâm tư của Lương Vương, nhưng không nói phá, ngược lại giả vờ không biết trách cứ thủ hạ một tiếng, xem như bỏ qua việc này.
- Không biết Lương Vương muộn như vậy tìm ta là có chuyện gì??
Lương Vương đương nhiên sẽ không đuổi theo sự tình vừa rồi không thả để mất phong độ, liền thuận thế nói.
- Chúng ta chưa quen thuộc địa hình vùng này, không biết quốc chủ có phái binh lính cảnh giới ở ngoại vi không?
Đồ Sơn Vũ giật mình.
- Chẳng lẽ các ngươi không phái thám báo cảnh giới ở bên ngoài?
Nàng có chút khó tin, dù sao đây là thao tác cơ bản của bất luận vị tướng quân nào.
Lương Vương đỏ mặt, vội vàng nói.
- Vốn ta muốn phái thám báo ra ngoài tuần tra, nhưng bên chúng ta có mấy tiểu tử ngăn cản, nói lo lắng như vậy lộ ra không tín nhiệm các ngươi, dễ dàng ảnh hưởng quan hệ ngoại giao của hai tộc. Ta vốn không muốn nghe bọn họ, nhưng không ngăn nổi bọn họ xuất thân thế gia quân sự, trưởng bối ở trong quân đội có uy vọng cực cao, ta không thể đắc tội quá mức.
Nếu huynh đệ Tần gia nghe được, khẳng định sẽ tức đến mắng to, vì sao trên đời lại có người vô liêm sỉ như thế.