Chỉ bất quá Lương Vương nói những chuyện này, lại mặt không đỏ tim không loạn.
Đồ Sơn Vũ hơi kinh ngạc, trong lòng nghi hoặc, trước đó nàng gặp qua huynh đệ Tần gia, không phải loại người này nha?
Nàng bất động thanh sắc mỉm cười nói.
- Vậy thật đúng là làm khó Vương gia, bất quá theo ta thấy, nên phái thám báo ra ngoài, dù sao an toàn quan trọng nhất.
Nàng cũng không có phái thám báo, chủ yếu là không muốn vượt quá chức phận, làm thay việc của người khác, an nguy của quân đội Nhân tộc vốn phải do bọn họ tự mình phụ trách.
- Quốc chủ nói cực phải.
Nhìn thấy nét mặt vui cười của đối phương, trong lòng Lương Vương cực kì ngứa ngáy, đang muốn trêu chọc vài câu, chợt nghe nơi xa có tiếng tên hiệu bắn lên.
Mọi người biến sắc, coi như Lương Vương hoa mắt ù tai, cũng rõ ràng đây là tên hiệu cảnh báo.
- Xảy ra chuyện gì?
Hắn có chút bối rối hỏi thăm người xung quanh, nhưng bọn hắn vẫn luôn ở cùng một chỗ, làm sao biết phát sinh chuyện gì?
Lương Vương nghĩ thầm ta đi ra cua gái, sao lại thật đụng tới sự tình.
Nơi xa ẩn ẩn có tiếng chém giết truyền đến, toàn bộ đại doanh rối loạn lên.
Có điều trong đại quân Nhân tộc vẫn có nhân tài, rất nhanh có một phó tướng dẫn một đội nhân mã tới nhắc nhở, lúc này hắn cần phải về chủ trướng, bằng không vạn nhất quân sĩ các phương muốn đến xin chỉ thị, hắn cũng không tìm được người.
- Tốt, tốt, mau trở về.
Lương Vương không ngừng gật đầu, cuống cuồng thậm chí xém chút té.
Nhìn hắn hoang mang lo sợ, Đồ Sơn Vũ thầm xem thường, vội vàng triệu tập thủ hạ, để bọn hắn chuẩn bị sẵn sàng chiến đấu, đồng thời đi điều tra đến cùng phát sinh cái gì.
Đúng lúc này, bỗng nhiên một đạo nhân mã khác giết đến, người cầm đầu kim giáp lập lòe, cực kỳ bắt mắt.
Nhìn bộ dáng khí vũ hiên ngang của người kia, Đồ Sơn Vũ lại biến sắc.
- Nhị hoàng tử?
Nhị hoàng tử không phải ở Phong Ấn Chi Địa sao, hơn nữa Tiểu Yêu Hậu gióng trống khua chiêng đi cứu hắn, sao đột nhiên xuất hiện ở đây?
Mặc dù không biết nội tình, nhưng bản năng cảm thấy có chút không ổn.
Lúc này Nhị hoàng tử nhìn đám người Lương Vương đề phòng, vừa nhìn về phía Đồ Sơn Vũ.
- Thanh Khâu quốc chủ, nhiệm vụ của ngươi đã hoàn thành.
Đồ Sơn Vũ.
- ???
Lương Vương lại bừng tỉnh đại ngộ, vẻ mặt tức giận chỉ vào Đồ Sơn Vũ.
- Tốt a, nguyên lai các ngươi đã sớm cấu kết, cố ý dẫn ta tiến vào vòng vây.
Đồ Sơn Vũ.
- ...
Gia hỏa này ngày thường nhìn não không dễ dùng, hiện tại sao phản ứng nhanh như vậy?
Mấu chốt là phản ứng quá mức.
- Lương Vương, đừng nghe hắn nói bậy, ta là phụng lệnh của Nhiếp...
Đồ Sơn Vũ còn chưa nói xong, Nhị hoàng tử đã đánh gãy nàng.
- Quốc chủ mau tới đây, bên này an toàn.
Lương Vương dường như được ám chỉ gì, lập tức kêu lên.
- Không thể để cho bọn họ hội hợp, bắt Đồ Sơn Vũ lại làm con tin!
Nói xong trực tiếp bổ nhào về phía Đồ Sơn Vũ, đôi tay lớn giống như ưng trảo nắm tới.
Thị vệ Thanh Khâu quốc thấy thế ào ào phản kích, cứ như vậy bọn thủ hạ của Lương Vương cũng cùng nhau tiến lên.
Đồ Sơn Vũ vừa phòng ngự vừa hô.
- Lương Vương ngươi hiểu lầm, hắn là châm ngòi quan hệ giữa chúng ta!
Lương Vương rõ ràng bây giờ đại quân không chút phòng bị, nửa đêm bị tập kích, hậu quả sẽ khủng bố cỡ nào.
Nghe Đồ Sơn Vũ nói, hắn không phải là không chần chờ, chẳng qua hiện nay hắn đã nghĩ không ra biện pháp khác.
Trước bắt Đồ Sơn Vũ làm con tin, nói không chừng còn có cơ hội chuyển bại thành thắng!
Đây là suy nghĩ duy nhất trong đầu hắn, cũng là biện pháp duy nhất hắn có thể trông cậy vào.
Thậm chí hắn nghĩ kỹ, coi như đối phương oan uổng, chỉ cần mình cắn chết điểm này, tương lai hồi triều cũng có thuyết pháp, triều đình không trách lên đầu hắn được.
Còn những binh lính chết oan kia, mắc mớ gì tới hắn?
Về phần binh lính khác, ngược lại không có nghĩ thấu triệt, nhìn thấy hắn động, vô ý thức rút binh khí đánh tới người Thanh Khâu quốc.
Nhân loại nhiều khi là theo mù quáng, ở dưới tình huống nguy cấp có người dẫn đầu, sẽ không còn kịp suy tư nữa.
Đồ Sơn Vũ căn bản không có thời gian giải thích, nhân mã song phương chiến thành một đoàn.
Nơi xa, khóe miệng Nhị hoàng tử giương lên, nếu quân đội Nhân tộc và nhân mã Yêu tộc do Đồ Sơn Vũ chỉ huy hợp lực đối ngoại, chỉ sợ mình sẽ tổn thất rất lớn, bây giờ chính bọn họ đánh nhau, quả thực không thể tốt hơn.
Thanh Khâu quốc không lấy chiến đấu tăng trưởng, lại thêm người không nhiều bằng Lương Vương, rất nhanh liền rơi vào hạ phong, không ít người bị thương ngã xuống, không rõ sống chết.
Lúc này Nhị hoàng tử hô.
- Thanh Khâu quốc chủ, ta đến giúp ngươi một tay!
Nói xong chỉ huy thủ hạ xông lại, hắn lo lắng thời gian trôi qua càng lâu, song phương sẽ tỉnh táo lại, còn không bằng nhân cơ hội này triệt để làm đục nước.
Trong lòng Lương Vương dường như có một tảng đá rơi xuống, kêu to lên.
- Quả nhiên là ngươi trong ngoài cấu kết, nhanh nhận lấy cái chết!