Lục Địa Kiện Tiên (Dịch)

Chương 3936 - Chương 3936. Giúp Ngươi Hoàn Thành Ước Vọng (2)

Chương 3936. Giúp ngươi hoàn thành ước vọng (2) Chương 3936. Giúp ngươi hoàn thành ước vọng (2)

Hắn dù sao có tu vi Tông Sư, lại thêm thân vệ bên người đều là tinh nhuệ, rất nhanh thế như chẻ tre, vệ sĩ Thanh Khâu quốc không ngăn được hắn, Nhị hoàng tử mặt ngoài nói tương trợ, trên thực tế không có chính thức xuất lực.

Đồ Sơn Vũ rốt cục ngăn không nổi, thổ huyết bay ngược ra sau.

Nhìn đối phương thổ huyết cũng đẹp như vậy, trong lòng Lương Vương hơi động, trên tay thu ba phần lực, nghĩ đến đối phương là nhất quốc chi chủ, tuy mình quyền cao chức trọng, nhưng không có cách nào làm gì nàng.

Nhưng nếu đối phương nội ứng ngoại hợp, dẫn đến đại quân Nhân tộc tan tác, như vậy mình có thể danh chính ngôn thuận bắt nàng, đến thời điểm trên đường còn không phải mặc hắn bào chế?

Hắn ngược lại không quá lo lắng cho an nguy của mình, loại trường hợp này địch nhân hiển nhiên là trọng điểm vây công quân đội trong đại doanh, bằng không để bọn hắn tụ tập lại, địch nhân sẽ nguy hiểm.

Nhị hoàng tử gì kia không có khả năng ngốc như vậy, cho nên dù chết cũng là chết những binh sĩ kia mà thôi, mình thân là chủ soái, bên người nhiều hộ vệ như vậy, vừa vặn nhân cơ hội này giết ra vòng vây.

Lương Vương bổ nhào về phía Đồ Sơn Vũ, có thể thấy rõ lông mi đối phương thất kinh run rẩy, nghĩ thầm thật là một vưu vật.

Hắn vô ý thức thu mấy phần lực, lo lắng không cẩn thận giết chết mỹ nhân thì đáng tiếc.

Đúng lúc này, bỗng nhiên một bóng người xuất hiện ở bên cạnh Đồ Sơn Vũ, ôm nàng vào trong ngực, sau đó lạnh lùng nhìn mình chằm chằm.

Thấy rõ hình dạng của đối phương, Lương Vương giật mình, vội vàng thu tay lại, thần sắc có chút phức tạp nhìn đối phương.

- Nguyên lai là Nhiếp Chính Vương.

Phải biết mấy năm trước, gia hỏa này chỉ là một người ở rể nho nhỏ tại Minh Nguyệt thành, thời điểm kia cùng mình khác nhau một trời một vực, thậm chí không cần hắn tự mình xuất thủ, tùy ý nháy mắt cũng có các loại thủ hạ để hắn sống không bằng chết.

Kết quả mới qua bao lâu, vậy mà đã trưởng thành đến trình độ hắn không thể không nhìn lên.

Đồ Sơn Vũ vốn nghĩ tai kiếp khó thoát, không nghĩ đến rơi vào một vòng tay ấm áp, cảm nhận được khí tức quen thuộc kia, nàng vừa mừng vừa sợ.

- Nhiếp Chính Vương…

Thanh âm vừa mềm vừa ngọt, nghe mà toàn thân Tạ Đạo Uẩn nổi da gà.

Mộ Dung Thanh Hà nhịn không được nhỏ giọng nói với nàng.

- Tạ tỷ tỷ, ngươi nói Thanh Khâu quốc chủ này và Tổ đại ca có quan hệ gì không?

Tạ Đạo Uẩn xụ mặt.

- Ngươi tự mình đi hỏi Tổ đại ca của ngươi đi.

- Ta không dám.

Mộ Dung Thanh Hà lộ ra thần sắc lo lắng, Tổ đại ca chỗ nào cũng tốt, cũng là quá hoa tâm.

Tổ An nhìn Lương Vương, thần sắc băng lãnh.

- Tình thế nghiêm trọng, ngươi và Thanh Khâu quốc chủ không dắt tay đối địch, sao lại còn tự giết lẫn nhau.

Lương Vương vội vàng nói.

- Nhiếp Chính Vương, ngươi có chỗ không biết, nữ nhân này cùng Nhị hoàng tử Yêu tộc trong ngoài cấu kết, dẫn sói vào nhà tập kích đại quân chúng ta, ta đang muốn bắt giữ nàng làm con tin.

- Ta không phải...

Đồ Sơn Vũ đang muốn giải thích, lại bị Tổ An ngăn cản.

- Ngươi có chứng cớ gì không?

Tổ An nhìn Lương Vương.

Thấy đối phương không nghe Đồ Sơn Vũ giải thích, trong lòng Lương Vương vui vẻ.

- Nếu không phải nàng nội ứng ngoại hợp, quân đội của Nhị hoàng tử làm sao có thể lặng yên không một tiếng động xuất hiện ở đây; huống chi sự kiện này là vừa rồi Nhị hoàng tử chính miệng nói, tại chỗ rất nhiều người nghe được, các ngươi nói có đúng hay không?

- Đúng...

Dưới tay trừ thủ hạ tử trung của hắn, người khác đều dần dần tỉnh táo lại, sao cảm giác có chút không đúng thế nhỉ.

- Địch nhân nói cái gì ngươi liền tin cái đó? Trúng kế ly gián của người khác cũng không biết, ngu xuẩn.

Tổ An lạnh giọng mắng.

Lương Vương biến sắc.

- Ta dù sao cũng là nhân vật thúc phục của hoàng đế đương triều, mong Nhiếp Chính Vương nói cẩn thận!

- Ngươi còn không biết xấu hổ nói vì sao quân đội của Nhị hoàng tử có thể lặng yên không một tiếng động xuất hiện ở đây, còn không phải chính ngươi không phái thám báo canh gác! Thậm chí huynh đệ Tần gia kiến nghị mấy lần, cũng bị ngươi phủ quyết, xém chút hại viện quân Nhân tộc toàn quân bị diệt, ta mắng ngươi đã là nhẹ.

Tổ An nghĩ thầm nếu không phải hai phái Thái Hậu, Hoàng Hậu quản thúc, làm sao có thể phái thằng ngu như thế đi ra.

Lương Vương kêu lên.

- Có vài lời không thể nói lung tung, còn không phải nữ nhân này của Nhiếp Chính Vương ngươi ven đường hộ tống, ta mới hoàn toàn tin tưởng nàng, lo lắng ảnh hưởng quan hệ ngoại giao của hai tộc, lại sợ bác bỏ mặt mũi của ngươi, mới không phái thêm thám báo, hiện tại người của ngươi xảy ra vấn đề, ngươi lại muốn vung nồi cho ta, thật buồn cười!

Nghe hắn nói, các binh lính Nhân tộc nghị luận ầm ĩ, tựa hồ hắn nói cũng có mấy phần đạo lý.

Lúc này Mộ Dung Thanh Hà mở miệng nói.

- Cắt, nói đường hoàng như thế, còn không phải chính ngươi tham niệm sắc đẹp của Thanh Khâu quốc chủ, muốn lưu lại ấn tượng tốt cho nàng, lại cầm an nguy của vô số huynh đệ mạo hiểm!

Bình Luận (0)
Comment