Tạ Tú vừa vặn vịn huynh đệ Tần gia trở về, thấy cảnh này, lại nhìn chư nữ ở nơi xa hai mắt bốc lên hồng tâm.
Đáng giận, đây là hình ảnh trong mộng của ta, thời điểm nào để cho ta cũng làm như thế?
…
Trải qua sự tình vừa rồi, những binh lính dưới trướng Nhị hoàng tử cực kỳ nghe lời, không ai dám phản kháng, tùy ý thủ hạ của Đồ Sơn Vũ trói lại.
Bên Nhân tộc trừ phái một bộ phận người giám thị, còn lại thì bắt đầu quét sạch chiến trường, trị liệu thương binh...
Còn thi thể Lương Vương, cũng chỉ coi như binh lính bỏ mình khác, không ai liếc hắn một cái.
Tần Quang Viễn vừa phân phối nhiệm vụ, vừa cố ý phái mấy đội thám báo ra ngoài tuần tra, tránh cho lại xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn.
Nhìn hắn an bài ngay ngắn rõ ràng, Tổ An âm thầm gật đầu, dù ở dưới ưu thế tuyệt đối, cũng không lơ là bất cẩn, đúng là tố chất mà một danh tướng nên có.
Tổ An yên lòng, mang theo Đồ Sơn Vũ trở về trướng bồng trị thương.
Trong quân doanh Nhân tộc, bỗng nhiên Mộ Dung Thanh Hà nhỏ giọng nói.
- Thanh Khâu quốc chủ kia quả nhiên có quan hệ với Tổ đại ca, vừa rồi cả người sắp dính vào ngực của hắn.
Tạ Đạo Uẩn ân một tiếng, thần sắc có chút thất vọng mất mát.
- Tạ tỷ tỷ ngươi không tức giận sao?
Mộ Dung Thanh Hà nhịn không được hỏi thăm.
- Tại sao ta phải tức giận? Ta có tư cách gì tức giận?
Tạ Đạo Uẩn thăm thẳm thở dài.
- Lại nói, Thanh Khâu quốc chủ kia xác thực rất đẹp, đổi lại ta là nam nhân, cũng rất khó cự tuyệt.
Mộ Dung Thanh Hà gật đầu.
- Xác thực, trước đó Lương Vương hận không thể nuốt Thanh Khâu quốc chủ vào trong bụng.
Nghe nàng nói như vậy, Tạ Đạo Uẩn thật buồn bực, cước bộ tăng tốc mấy phần, không còn nghe nàng lải nhải.
Mộ Dung Thanh Hà nhìn bóng lưng của đối phương, trên mặt có chút mê mang.
- Vì sao ta cũng có chút không cao hứng?
...
Trong đại trướng của Thanh Khâu quốc, Đồ Sơn Vũ xếp bằng ở phía trước, cảm thụ phía sau không ngừng truyền đến nhiệt khí, bỗng nhiên nàng mở miệng nói.
- Tựa hồ Tạ cô nương rất thích công tử?
- Nói mò gì đó? Chúng ta chỉ là quan hệ bằng hữu.
Tổ An thở dài, hắn và Tạ Đạo Uẩn rất khó nói chỉ là quan hệ bằng hữu đơn thuần, chỉ bất quá liên tục trải qua sự tình Sơ Nhan và Hồng Lệ đả kích, lúc này hắn không có tâm tình nói chuyện yêu đương.
- Quan hệ bằng hữu...
Đồ Sơn Vũ khẽ cười, biểu lộ hiển nhiên không tin, bất quá thấy đối phương không thừa nhận, nàng cũng rất hiểu chuyện không tranh luận.
- Trừ Tạ cô nương, ta nhìn Mộ Dung tiểu cô nương kia tựa hồ cũng thích ngươi.
Tổ An giật mình, sau đó lắc đầu nói.
- Không có khả năng, nàng thích là thanh mai trúc mã Sở gia Tam công tử, chỉ coi ta như ca ca.
- Đó cũng không phải ánh mắt nhìn ca ca.
Đồ Sơn Vũ cười nhạt, cũng không nói phá.
Nàng nhìn ra được tiểu cô nương kia khả năng còn không nhìn rõ tâm mình, nói không chừng công tử rất hưởng thụ loại cảm giác như gần như xa này?
Cách một hồi, Tổ An lấy tay về.
- Thương tổn trên người ngươi không tính nặng, vừa rồi ta vận công giúp ngươi trị liệu, tiếp xuống tu dưỡng một đoạn thời gian sẽ khỏi hẳn.
- Đa tạ công tử…
Đôi mắt của Đồ Sơn Vũ nhấp nháy nhìn hắn.
Tổ An mỉm cười.
- Giữa chúng ta không cần xa lạ như thế, ngươi có thể gọi ta Tổ đại ca, cũng có thể gọi A Tổ.
- Không muốn, người ta thích gọi ngươi công tử, lúc trước lần thứ nhất nhìn thấy ngươi đã gọi như vậy, về sau cả đời đều gọi như vậy.
Đồ Sơn Vũ dựa sát vào trong ngực hắn, cả người như con mèo nhỏ cọ qua cọ lại, trong đôi mắt như bịt kín một tầng hơi nước.
Cách một hồi nàng ôn nhu hỏi.
- Công tử có tâm sự gì sao?
Thân là Nữ Vương Hồ tộc, nàng xưa nay hiểu tâm nam nhân nhất, vừa rồi tiếp xúc nàng phát hiện Tổ An tâm sự nặng nề, tự nhiên rất hiểu chuyện dừng trêu chọc, ngược lại ôn nhu giúp hắn xoa vai.
Trong lòng Tổ An thầm khen, Đồ Sơn Vũ luôn khiến người ta cảm thấy buông lỏng và quan tâm.
- Trước đó ở Phong Ấn Chi Địa xảy ra một ít chuyện...
- Công tử có thể nói cho thiếp thân một chút không?
Trong đôi mắt Đồ Sơn Vũ tràn ngập chờ mong, bộ dáng động lòng người khiến nam nhân rất khó cự tuyệt.
Tổ An do dự, đại khái kể sự tình phát sinh ở Phong Ấn Chi Địa một chút.
Mới đầu Đồ Sơn Vũ nghe mà trong mắt dị sắc liên tục, đến đằng sau tinh thần chán nản.
- Sở tỷ tỷ và Thu tỷ tỷ thật dũng cảm, thực khiến người ta bội phục.
Thực ra nàng thân là quốc chủ, tuổi tác còn muốn lớn hơn hai nữ Sở, Thu một chút, nhưng tiếng tỷ tỷ này gọi rất tự nhiên, tựa hồ còn đại biểu cho ý vị khác.
- Là ta không bảo vệ tốt các nàng.
Thanh âm của Tổ An có chút trầm thấp.
- Công tử không nên tự trách, ngươi đánh bại thiên ngoại yêu ma cường đại như vậy, cứu vãn toàn bộ thế giới, đã làm rất tốt rồi. Hai vị tỷ tỷ cũng là anh hùng cứu vãn thế giới, nghĩ đến các nàng sẽ không nguyện ý nhìn ngươi sa sút như thế.