Đồ Sơn Vũ giơ tay lên lau mặt hắn.
- Hơn nữa vừa rồi nghe công tử nói, hai vị tỷ tỷ cũng không có chính thức chết, chúng ta nhất định có thể cứu các nàng.
- Không sai, nhất định phải cứu các nàng trở về!
Thần sắc Tổ An kiên định.
...
Sáng sớm ngày hôm sau, Tổ An cáo từ mọi người, bây giờ sự tình Phong Ấn Chi Địa đã giải quyết, viện quân Nhân tộc tự nhiên không cần tiếp tục lên phía bắc.
Tổ An bảo huynh đệ Tần thị mang theo đại bộ đội trở về, Đồ Sơn Vũ thì áp giải phản quân đến Vương Đình.
- Tổ đại ca định đi đâu?
Tạ Đạo Uẩn hỏi thăm, thần sắc của Mộ Dung Thanh Hà cũng cổ quái nhìn hắn.
Vốn trong quân đều hiếu kỳ quan hệ của Tổ An và Thanh Khâu quốc chủ, kết quả tối hôm qua hắn không tránh hiềm nghi ngủ lại trong lều vải của Đồ Sơn Vũ, những thị vệ kia dường như nhìn lắm thành quen, không có chút gợn sóng nào.
Được rồi, cái này đã không cần đồn nữa.
Trước đó Lương Vương một đường xum xoe trên nhảy dưới tránh, cũng không cách nào bước vào lều vải của Đồ Sơn Vũ nửa bước, hiện tại xem ra, quả nhiên sớm có lý do đáng chết.
- Ta dự định đi Bạch Ngọc Kinh một chuyến.
Nhìn ánh mắt mọi người cổ quái, Tổ An đương nhiên biết bọn họ đang nghĩ gì.
Có điều hắn không giải thích tối hôm qua hai người ngủ chung một chỗ, nhưng chỉ đơn thuần ôm nhau ngủ mà thôi.
Ân, bất quá cái đuôi lông xù của Đồ Sơn Vũ ôm rất thoải mái.
Hắn vô ý thức nhìn bên cạnh, vừa vặn Đồ Sơn Vũ cũng đang nhìn hắn, phảng phất như biết hắn đang nghĩ gì, mặt nàng không khỏi đỏ bừng.
Phải biết cái đuôi là bộ vị mẫn cảm nhất của nàng, ngày bình thường căn bản không hiện ra, càng không có khả năng để người ta đụng chạm.
Chỉ là trước kia ở trên trời, nàng cảm nhận được tựa hồ công tử rất thích cái đuôi, cho nên tuy xấu hổ, nhưng hôm qua nàng vẫn chủ động hiện cái đuôi ra.
Công tử quả nhiên rất thích...
Duy nhất xấu hổ là thời điểm cái đuôi bị vò, nàng luôn nhịn không được phát ra thanh âm xấu hổ, hi vọng công tử không cảm thấy mình là nữ tử dâm đãng.
- Tổ đại ca muốn đi tìm Sở tỷ tỷ?
Trong mắt Tạ Đạo Uẩn lóe lên vẻ ảm đạm.
Tổ An ân một tiếng, tuy xác định Tuyết Nữ là Sơ Nhan, nhưng hắn vẫn muốn tự mình đi xem, muốn nhìn Sơ Nhan ở thế giới này.
Nghĩ tới đây, hắn kiềm nén không được nỗi khổ tương tư trong lòng, cáo biệt mọi người, sau đó nhất phi trùng thiên, biến mất ở phương xa.
Nhìn hắn biến mất không thấy gì nữa, Tạ Đạo Uẩn càng chán nản, lúc này Đồ Sơn Vũ bỗng nhiên đi tới bên người nàng.
- Tạ cô nương, bây giờ công tử vội vã cứu Sở tỷ tỷ, cho nên mới đi vội vàng như thế.
Tạ Đạo Uẩn giật mình.
- Cứu Sở tỷ tỷ?
Đồ Sơn Vũ kéo nàng đến một bên, đại khái nói sự tình lúc trước một lần.
Tuy công tử rất ôn nhu quan tâm, nhưng nhiều khi còn chưa đủ hiểu lòng của nữ nhân.
Thân là người bên cạnh công tử, ta đương nhiên phải giúp hắn, Tạ cô nương này rõ ràng thích hắn, không thể để bọn hắn sinh ra vết rách.
Trước đó nghe nói qua, nàng và Sở tỷ tỷ quan hệ rất tốt, nghĩ đến công tử sẽ không giận vì ta nhiều chuyện.
Nếu thật giận, cùng lắm để cho công tử đánh mông ...
Nghĩ đến tình hình hôm qua, nàng không hiểu có chút chờ mong.
Sau khi nghe xong, Tạ Đạo Uẩn khiếp sợ không thôi, Sở cô nương, Thu cô nương lại phát sinh sự tình như thế.
Lúc này Tổ đại ca nhất định rất thương tâm, ta lại ở chỗ này hờn dỗi.
So với Sơ Nhan và Hồng Lệ vì cứu thế giới mà không chút do dự hi sinh mình, ta lại chỉ biết tình tình ái ái, bố cục thật sự qua 1nhỏ.
Bỗng nhiên nguyên khí quanh người nàng phun trào, phảng phất như có quang hoa đánh tới, khí thế cả người liên tục tăng lên.
Tạ Tú mừng rỡ không thôi.
- Tỷ tỷ đốn ngộ, vậy mà gây nên thiên địa cộng minh.
Đồ Sơn Vũ trợn mắt hốc mồm, như vậy thì đốn ngộ?
Những nữ nhân bên cạnh công tử thiên tư cũng quá nghịch thiên, ta áp lực thật lớn.
Cách một hồi, ánh sáng trên người Tạ Đạo Uẩn tán đi, nàng từ từ mở mắt, trong mắt rốt cuộc không còn vẻ chán nản lo được lo mất, mà giống như một dòng nước mùa thu, mỹ lệ mà bình thản.
- Đa tạ Đồ Sơn cô nương.
Tạ Đạo Uẩn thiện ý cười cười, thái độ thân cận hơn rất nhiều.
- Tạ cô nương khách khí.
Đồ Sơn Vũ cũng lấy lại tinh thần, bên người công tử đều là cô gái tốt.
Đợi sau khi mọi người tản đi, Mộ Dung Thanh Hà lặng lẽ lôi kéo Tạ Đạo Uẩn.
- Tạ tỷ tỷ, sao ngươi đột nhiên cùng Thanh Khâu quốc chủ quan hệ tốt như vậy?
Trước đây không lâu, hai người còn ở sau lưng oán thầm đối phương?
- Đồ Sơn cô nương là người rất tốt, trước kia chúng ta hiểu lầm nàng.
Tạ Đạo Uẩn áy náy cười, nàng vừa mới đột phá, cần phải nắm chặt thời gian trở về vững chắc.
Nhìn bóng lưng của nàng, Mộ Dung Thanh Hà mân mê cái miệng nhỏ nhắn.
- Hừ, phản bội chiến tuyến.
...