Chương 3950: Cò kè mặc cả (2)
Chương 3950: Cò kè mặc cả (2)Chương 3950: Cò kè mặc cả (2)
- A... nøươi có nghe không, ngươi bóp mạnh như thế làm gì, chơi hỏng thì làm sao bây giờ...
Cũng không biết qua bao lâu, bỗng nhiên bên ngoài vang lên tiếng đập cửa gấp rút, Yến Tuyết Ngân run rầy, vội vàng kéo quân áo đắp lên người.
Tổ An hơi không kiên nhẫn nhìn ra ngoài.
- Chuyện gi?
- Không biết bây giờ tình huống của quan chủ chúng ta như thế nào, Nhiếp Chính Vương trị liệu có thuận lợi không?
Ngoài cửa truyền đến thanh âm chân chờ của trưởng lão áo bào trắng. Yến Tuyết Ngân nghĩ đến bên ngoài cả môn phái trông coi, mình lại ở chỗ này cùng Tổ An hồ nháo, xấu hổ đến đầu tựa vào trong ngực hắn, thuận tay bóp hông hắn một cái.
= Gỗ...
Tổ An hít sâu một hơi, thoáng mở trận pháp cách âm ra một khe hở.
- Trưởng lão yên tâm, hết thảy rất thuận lợi, quan chủ của các ngươi khôi phục rất tốt, sức lực còn rất lớn.
Trưởng lão áo bào trắng. `.
Làm sao nghe là lạ.
Hắn vội vàng hỏi.
- Kỷ trưởng lão, bên trong có gì cần giúp đỡ không? Tổ An nghe xong thì minh bạch, hóa ra ba người vào lâu như vậy một mực không có động tĩnh, người ngoài không yên lòng đến điều tra, đương nhiên không tin ngoại nhần như hắn nói, mà là tìm đạo cô trung niên xác nhận. Trong nháy mắt Yến Tuyết Ngân khẩn trương, bây giờ Kỷ trưởng lão đã bị đánh ngất xỉu, làm sao có khả năng trả lời?
Một khi không nghe được Kỷ trưởng lão trả lời, người bên ngoài cho rằng nàng xảy ra chuyện, xông vào cứu nàng...
Hình ảnh kia nàng căn bản không dám tiếp tục suy nghĩ, thật đáng sợ.
Lúc này Tổ An tiến đến bên tai nàng, nhẹ nhàng hôn vành tai lóng lánh một cái.
- Thất thần làm gì, ngươi mau trả lời.
Vừa nói vừa thúc vào hoa huyệt của nàng mấy cái lúc cán.
- Hự... ân... Yến Tuyết Ngân xấu hổ trừng hắn, đồng thời nghĩ thầm mình thật hồ đồ, ta đã tỉnh, còn cần Kỳ trưởng lão trả lời làm gì? Sau đó nàng hít sâu một hơi, làm cho thanh âm bình tĩnh trở lại.
- Minh trưởng lão, ta không sao, may mắn có Nhiếp Chính Vương cứu giúp.
Nghe nàng nói, bên ngoài nhất thời truyền đến tiếng hoan hô vui mừng, øiọng nói của Minh trưởng lão cũng nhẹ nhàng.
- Quan chủ không có việc øì thì quá tốt, Nhiếp Chính Vương thật là thần kỹ.
Yến Tuyết Ngân lại có chút chột dạ nhìn nam tử sau lưng, một số phương diện của gia hỏa này xác thực là thần kỹ.
Nàng vội vàng nói.
- Trước đó ta bị thương quá nặng, bây giờ Nhiếp Chính Vương đang giúp ta phục hôi kinh mạch bị hao tổn, còn cần một chút thời gian... hự... ân? Nguyên lai Tổ An thấy nàng xưa nay thanh lãnh, hiện tại trong ánh mắt lại toát ra mị ý khó được, trong lòng không khỏi kích động...
- Quan chủ ngươi làm sao vậy?
Bên ngoài, Minh trưởng lão nghe thanh âm nàng khác thường, khẩn trương hỏi thăm.
- Không có... Không có øì, vừa rồi nói chuyện cùng ngươi, xém chút vận công sai lệch.
Yến Tuyết Ngân cắn chặt môi, đôi mắt đẹp trừng thật lớn, uy hiếp Tổ An đừng làm loạn.
Tổ An cười nhìn nàng, ôn nhu cũng rất kiên quyết, loại tình huống này làm sao có thể nghe nàng nói? Bạch... bạch... bạch...
Yến Tuyết Ngân hé môi, may mắn tu vi và lực ý chí của nàng kinh người, mới không có phát ra tiếng rên rÏ. - Vậy chúng ta không làm phiên quan chủ liệu thương.
Ngoài cửa, Minh trưởng lão giật mình, vội vàng cáo lui, thậm chí còn đuổi mọi người tránh xa.
Vạn nhất nếu bởi vì bọn hắn ở chỗ này dẫn tới thương thế của quan chủ trở nặng, vậy thì thật là sai lâm lớn.
Chỉ bất quá hôm nay sao nghe thanh âm của quan chủ có chút run? Ân, hẳn là do bị thương. Chủ yếu là ngày thường tính tỉnh thanh lãnh cùng hình tượng của Yến Tuyết Ngân quá thâm nhập nhân tâm, không có người sẽ nghĩ tới phương diện kia. Đợi Tổ An che lại trận pháp cách âm, đôi bàn tay trắng như phấn của Yến Tuyết Ngân đánh Tổ An liên tiếp.
- Ngươi nhất định phải làm nhục ta như thế mới vui vẻ? Tổ An ôm nàng thật chặt. - Kia sao lại là làm nhục? Chỉ bởi vì ta cảm giác được ngươi tựa hồ lại có tâm tư cách ta rời đi, lúc này mới muốn triệt để mở ra nội tâm của ngươi.
Yến Tuyết Ngân nhất thời trầm mặc, bỡi vì vừa rồi nàng xác thực nghĩ đây là lần cuối cùng của hai người, tuyệt đối không thể lại sai nữa.
- Sơ Nhan đã rời ta, ta không thể lại để ngươi rời ta. Ánh mắt Tổ An kiên định nhìn nàng.
- Thế nhưng ta thật rất xin lỗi Sơ Nhan, bây giờ Sơ Nhan như thế, ta không thể tiếp tục sai xuống. Cương mặt tuyệt mỹ của Yến Tuyết Ngân chảy xuống hai hàng thanh lệ.
- Ta đã nói chuyện này không liên quan tới ngươi, việc cấp bách là chúng ta làm sao cứu người, mà không phải rơi vào tự trách và hao tổn. Tổ An nghiêm mặt nói.
- Người xác thực phải cứu, sai cũng không thể tiếp tục.
Ánh mắt của Yến Tuyết Ngân cũng rất kiên định. Cảm nhận được lần này ánh mắt nàng không giống trước kia, Tổ An im lặng, cách một hồi, bỗng nhiên trực tiếp mở ra trận pháp cách âm.
- Ngươi làm gì? Yến Tuyết Ngân giật mình, vội vàng nguyên khí truyền âm.