Lục Địa Kiện Tiên (Dịch)

Chương 413 - Chương 413: Vong Xuyên (2)

Chương 413: Vong Xuyên (2) Chương 413: Vong Xuyên (2)

Tổ An giật nảy mình, không ngờ vòng đi vòng lại kết quả vẫn là muốn giết bọn họ, dứt khoát trực tiếp nói thẳng ra:

- Không được, tuyệt đối không được, ngươi muốn giết bọn họ thì ta sẽ trở mặt với ngươi!

Lần này Mị Ly lại không tức giận, mà là lẳng lặng nhìn hắn, một lúc sau mới thở dài một hơi:

- Ngươi vẫn quá trẻ tuổi, chưa kiến thức sự xấu xí của nhân tính, chưa trải qua sự phản bội của người chí thân, tương lai ngươi khẳng định sẽ hối hận.

Tổ An lắc đầu:

- Cá nhân ta cũng không phải người hiền lành gì, sẽ không tùy ý tin người như vậy, nhưng ta tiếp xúc với bọn họ, biết được tính tình của họ, bọn họ tuyệt sẽ không bán đứng ta, nếu thật sự bán đứng ta, khẳng định cũng là có nỗi khổ bất đắc dĩ.

Sở Sơ Nhan tất nhiên không cần phải nói, cho dù là Kiều Tuyết Doanh lúc trước một mực đối địch với hắn, trải qua lúc trước kề vai chiến đấu, cũng biết nàng ta là một cô nương nói năng chua ngoa nhưng tâm đậu hủ, huống chi còn hy sinh một nửa sinh mệnh của mình để cứu hắn, người như vậy sao có thể không tin được?

Mị Ly hừ một tiếng:

- Tên gia hỏa ngươi, có đôi khi khôn khéo như lão hồ ly, có đôi khi lại dại dột giống như đồ ngốc. Thôi, nể mặt ngươi, ta sẽ không giết bọn họ, nhưng đoạn ký ức này phải phong ấn lại.

- Phong ấn ký ức?

Tổ An sửng sốt.

- Không sai, bí mật trên người ngươi quá nguy hiểm, cho dù bọn họ không bán đứng ngươi, nhưng bọn họ cũng có bạn tốt chí thân, có lẽ lúc nào đó không cẩn thận mà lỡ lời nói ra, một khi lan truyền ra, với tu vi hiện tại của ngươi là chắc chắn sẽ phải chết. Chi ta cũng không muốn có bất kỳ ai biết sự tồn tại của ta.

Mị Ly cấp tốc bổ sung.

- Chuyện này không thể bàn điều kiện, bằng không ta sẽ trực tiếp giết bọn họ, tự ngươi chọn đi.

- Loại kiều đoạn máu chó mất trí nhớ này cũng đến rồi à?

Tổ An lắc đầu như đánh trống bỏi, kiếp trước xem phim truyền hình, ghét nhất chính là kiểu mất trí nhớ này.

- Ta hiểu chút tâm tư này của ngươi.

Mị Ly lộ ra vẻ châm chọc.

- Yên tâm, chuyện bọn họ nên nhớ thì đều sẽ nhớ, ta chỉ phong ấn một số bí mật có liên quan tới ngươi và ta thôi.

Bị nhìn thấu tâm tư, Tổ An ngượng ngùng cười cười, có điều kết cục này hắn đã thấy hài lòng rồi, không thể chỉ nghĩ cho nhị nữ Sở, Kiều mà cũng không nghĩ cho Mị Ly một chút, dẫu sao điều này đối với nàng ta mà nói đã là nhượng bộ cực lớn rồi.

- Đúng rồi, ngươi phong ấn ký ức bọn họ thế nào, có thể tạo thành thương tổn đối với thân thể của họ không?

Tổ An lo lắng lại hỏi một câu.

- Một chiêu này gọi là 'Vong Xuyên', không phải là thuật pháp thương tổn linh hồn, sẽ không có ảnh hưởng đối với thân thể.

Hư ảnh của Mị Ly nâng hai tay lên, khép lại trước ngực, nhanh chóng kết ra mấy thủ ấn phiền phức.

Tổ An không thể không thừa nhận, đôi tay của nữ nhân này thật sự rất dễ nhìn, thon dài, trắng nõn, trên móng tay sơn đỏ lờ mờ lộ ra một loại ánh sáng hiểm mà lại mê người.

Chỉ một thoáng thất thần như vậy, Mị Ly đã kết ấn xong, loáng thoáng giống như có một con sông từ giữa hai tay nàng ta chảy ra, ngay sau đó một chữ "Vong" rất lớn bay qua trên mặt sông, sau đó dần dần lướt qua thân thể Sở Sơ Nhan và Kiều Tuyết Doanh, cuối cùng thì từ từ biến mất.

Tổ An khẩn trương nhìn chằm chằm hai nàng, sợ bọn họ xuất hiện dị thường.

Có điều từ đầu đến cuối, vẻ mặt hai nàng đều rất bình ổn, không có bất kỳ dị trạng gì.

Qua một lúc, hai tay Mị Ly chậm rãi buông xuống:

- Được rồi, chờ sau khi bọn họ tỉnh lại, tất cả về ta và những bí mật trên người ngươi đều sẽ quên mất.

Tổ An không nhịn được hỏi:

- Hoàng hậu tỷ tỷ, ngươi là Phù Văn Sư à?

Thân ảnh nghiêm túc mỹ lệ khi đối phương vừa rồi kết ấn không ngừng di động trong đầu hắn.

Đi tới thế giới này, hắn có nghe nói Phù Văn Sư là một chi nhánh khác của tu hành, cường đại mà thần bí, hơn nữa thường thường có thể phát huy ra tác dụng mà người tu hành không thể làm được.

Chỉ tiếc một mực không có cơ hội kết bạn với Phù Văn Sư, ở Sở gia cũng có một, nhưng chủ yếu chỉ khắc phù văn cho lên binh khí, mang tới các loại công năng phụ trợ, không tính là cường đại.

- Đương nhiên, ta chính là Phù Văn Sư cường đại nhất của Đại Tần!

Mị Ly ngạo nghễ nói, khí thế cả người khiến Tổ An không thể không bội phục, có một số người không cần làm gì, chỉ là đứng đó một cách vô cùng đơn giản cũng tràn đầy phong độ rồi.

So sánh mà nói, mỗi lần mình chủ động ra vẻ khệnh khạng, thật sự là kém quá xa.

- Tử Sinh Khế Khoát, Vãng Sinh Chú vừa rồi ngươi dạy ta cũng là thủ đoạn của Phù Văn Sư à?

Tổ An hỏi.

- Không sai!

Ngực Mị Ly dường như lại ưỡn cao hơn.

Tổ An ồ một tiếng:

- Ngươi đã là Phù Văn Sư cường đại nhất, chắc biết nhiều về trận pháp, vì sao ngược lại bị người ta phong ấn ở nơi này?

Mị Ly:

- ...

Có thể nói chuyện tử tế không?

Người này luôn dễ dàng khơi dậy hỏa khí của nàng ta như vậy, khiến người ta không nhịn được mà muốn đánh hắn.

Đến từ Mị Ly, điểm nộ khí +233!

Chú ý thấy sắc mặt của nàng ta, Tổ An rất sáng suốt đổi chủ đề khác:

- Đúng rồi, năm đó vì sao ngươi không ký kết Tử Sinh Khế Khoát với Doanh Chính, như vậy cũng không đến mức bị hắn ám toán.

Mị Ly cười lạnh một tiếng:

- Người tự cho là công vượt Tam Hoàng, chỉ mong thọ cùng trời đất như hắn, sao lại để người khác cùng ngồi cùng ăn với hắn? Càng đừng nói là trói chặt sinh mệnh của hai người lại với nhau.

Tổ An ồ một tiếng:

- Vậy xem ra là ngươi muốn ký khế ước lại bị hắn cự tuyệt rồi.

Bình Luận (0)
Comment