- Hai người chúng ta giằng co nhau như vậy, không lâu sau Doanh Chính liền chết bất đắc kỳ tử, bên ta tất nhiên tục bị phong ấn.
Tổ An chú ý thấy biểu cảm khi nàng ta nói những cái này có chút kỳ quái, tựa hồ là đang nhớ lại những gì năm đó, lại tựa hồ là đang cảm khái Doanh Chính thủ hạ lưu tình đối với nàng ta.
Nhưng không biết vì sao, hắn luôn cảm thấy đối phương dường như đang cố ý giấu diếm gì đó.
Hắn biết có tiếp tục truy hỏi cũng không có ý nghĩa, thôi cứ chờ tương lai hai người quen thuộc hơn lại tìm cơ hội hỏi vậy.
- Đúng rồi, lúc trước ngươi nhắc tới Chương Hàm lợi dụng dư uy của Trấn Hồn Đại Ấn, liên hợp với Hạng Võ phong ấn quân đoàn vong linh đó lại. Hạng Võ đã tới nơi này, với cừu hận của hắn đối với vương thất Đại Tần, chắc không thể bỏ qua cho ngươi chứ.
Tổ An hỏi.
- Ngươi không ngờ lại hiểu Hạng Võ như vậy à?
Trong mắt Mị Ly hiện lên một chút kinh ngạc.
- Không sai, năm đó Hạng Võ đồ sát hàng binh Tần quốc, hỏa thiêu cung A Phòng, cướp bóc Hàm Dương, về sau từ trong miệng Chương Hàm biết được sự tồn tại của ta, tất nhiên là không muốn buông tha cho ta.
Nói tới đây trong ngữ khí của nàng ta có thêm một chút nộ khí:
- Hắn từ lâu đã nghe nói diễm danh của ta, lại thêm ta là hoàng hậu Tần quốc, hắn bị lòng muốn chinh phục quấy phá, nổi lên một số tâm tư xấu xa với ta.
- Lúc ban đầu hắn còn ở trong địa cung nói ra lòng ái mộ, nhưng đến về sau hắn không nhịn được nữa, liền quyết định bài trừ Trấn Hồn Đại Ấn tới gặp ta.
Tổ An cả kinh:
- Với thực lực của Hạng Võ, Trấn Hồn Đại Ấn chưa chắc đã cản được hắn.
Trong lịch sử thế giới trước kia của mình, Hạng Võ chính là mãnh tướng có giá trị vũ lực được công nhận là số một, trong lịch sử phiên bản thần thoại này, giá trị vũ lực của Hạng Võ còn không phải là nghịch thiên à?
- Thế thì ngươi sai rồi, thực lực của Hạng Võ quả thật vô cùng khủng bố, Nhân chi phong ấn, Địa chi phong ấn căn bản không ngăn cản được hắn, tốc độ phá trận của hắn nhanh hơn ngươi rất nhiều.
Mị Ly đáp.
Tổ An ngượng ngùng, thầm nghĩ thua trước mãnh nhân như vậy, cũng không tính là mất mặt.
Mị Ly lại nói:
- Nhưng ở Thiên chi phong ấn, hắn lại thất bại. Tu vi của hắn có cao tới đâu, lại thủy chung không thể chống lại thiên ý, lại thêm về sau hắn ở bên ngoài dường như có phiền phức khó giải quyết gì đó, không còn tới bên địa cung này nữa.
- Chính bởi vậy, lúc trước ta mới cho rằng Thiên chi phong ấn hung hiểm dị thường, dẫu sao ngay cả tu vi cao như Hạng Võ cũng không thể bài trừ, một tên gia hỏa Tam phẩm như ngươi, lại càng không hy vọng gì.
- Ai ngờ Thiên chi phong ấn này lại bị tiểu tử ngươi phá, kể ra cũng là ý trời.
Nói tới về sau, Mị Ly không nhịn được mà cười rộ lên.
Có điều lại nghĩ tuy mình cuối cùng đột phá phong ấn mà ra, nhưng lại tiến vào một cái lồng chim khác, sắc mặt không khỏi lại khó coi hơn mấy phần.
Tổ An thì đắc ý:
- Xem ra ta quả nhiên là thiên tuyển chi tử..
Nhìn thấy bộ dạng tinh vi ở của hắn, Mị Ly một mực khó chịu:
- Hừ, nếu không phải lúc trước Hạng Võ xông trận khiến kiếm linh của Thái A Kiếm lại bị hao tổn, lần này ngươi phá trận, độ khó không biết sẽ tăng lên bao nhiêu lần.
Tổ An lại không chút ngượng ngùng:
- Thế vừa hay chứng minh ta là người được vận mệnh lựa chọn tới cứu ngươi, bằng không vì sao mạnh như hắn cũng không phá được, lại bị một người tu hành Tam phẩm như ta phá chứ.
Nghe thấy lời nói của hắn, Mị Ly ngẩn ra, miệng lẩm bẩm: Vận mệnh lựa chọn sao...
Một lúc sau mới hồi phục lại tinh thần, nàng ta khẽ nói:
- Vừa rồi là ngươi một mực không ngừng hỏi ta, tại tới phiên ta hỏi ngươi.
- Tỷ tỷ cứ hỏi, ta nhất định sẽ tri vô bất ngôn ngôn vô bất tẫn.
Tổ An cười tủm tỉm đáp.
Hô hấp Mị Ly cứng lại, vì sao nghe thấy hắn nói như vậy, theo bản năng lại cảm thấy hắn sắp nói dối:
- Phượng Hoàng Niết Bàn Kinh Trên người ngươi là từ đâu mà có?
- Cái này, là một lão đầu thần bí cho ta...
Hiện giờ Mị Ly và hắn đã có liên hệ sinh tử, cũng không có gì có thể giấu diếm. Cho dù không nói, chờ trở lại Sở phủ, nàng ta khẳng định cũng có thể nhận thấy sự tồn tại của Mễ lão đầu.
Huống chi trên người Mễ lão đầu luôn có một khí chất âm u khiến hắn kinh nghi bất định, cho nên trước tiên nói ra tham khảo một chút cũng tốt.
Mị Ly nhíu mày nói:
- Hắn là cha ngươi hay là gia gia của ngươi?
Tổ An:
- ...
Lời này sao nghe giống như đang mắng người thế.
- Đều không phải.
Mị Ly cười lạnh một tiếng:
- Đã không thân cũng chẳng quen với ngươi, vì sao lại tặng cho ngươi mật điển vô thượng như vậy, chuyện khác thường tất có nguyên nhân, hắn hiển nhiên là có mưu đồ xấu.
Kỳ thật Tổ An cũng có suy đoán như vậy, nhưng nghĩ tới nghĩ lui thật sự không nghĩ ra lúc đó mình có gì đáng để Mễ lão đầu mưu đồ.
- Nói không chừng là thấy ta đẹp trai, hơn nữa ta luôn cảm thấy mình là thiên tuyển chi tử, một đống cường giả khóc lóc muốn thu ta làm đồ đệ, cứ đòi gả tôn nữ cho ta cũng không hiếm lạ gì.
Nghe thấy lời nói của hắn, Mị Ly:
- ...
Nàng ta quan sát hắn một phen, không nhịn được hỏi:
- Ngươi có bệnh thần kinh à?
Tổ An:
- ???
Ngươi mới là bệnh thần kinh, cả nhà ngươi đều là thần kinh.
Mị Ly hừ một tiếng:
- Nếu đầu óc ngươi thật sự có bệnh, vậy nói ra sớm một chút, tuy ta là Phù Văn Sư, nhưng trên y đạo cũng rất có tâm đắc, chắc có thể chữa khỏi cho ngươi. Để tránh bệnh tình kéo dài đến tình trạng không thể vãn hồi, phải biết rằng trên tất cả y điển đều có ghi chép rõ ràng một điều - người não tàn không có thuốc nào chữa.