Tổ An:
- ...
Có điều hắn lập tức có phản ứng:
- Ngươi còn là y giả?
- Đương nhiên.
Mị Ly kiêu ngạo hừ một tiếng.
- Năm đó Tần quốc nhất thống Bát Hoang Lục Hợp, thu thập tàng thư của các quốc gia tới trong hoàng cung, thường ngày ta không có gì làm liền lật xem, ta đã thành công kết hợp một đạo phù văn và y thuật, cũng coi như là đi theo lối tắt khác, trên phương diện y thuật về chỉnh thể mà nói thì cũng tạm được.
Tuy ngoài miệng nàng ta nói là tạm được, nhưng bộ dạng kiêu ngạo lại giống như muốn nói ngươi mau khen ta đi, mau tới cúng bái ta đi.
- Ngươi đã là thần y, vậy mau cứu Tuyết Nhi đi.
An mừng rỡ, không ngờ nữ nhân này cả người đều là bảo.
Thần sắc Mị Ly lạnh lùng:
- Hiện tại ta không có thảo dược cũng không có linh đan, cứu nàng ta thế nào.
- Sặc, còn tưởng rằng lợi hại lắm.
Vốn Tổ An thậm chí còn nghĩ nàng ta và Kỷ thần y rốt cuộc ai lợi hại hơn ai, tại xem ra, căn bản không thể so sánh.
- Ngươi không cần phải khích ta.
Mị Ly thản nhiên nói.
- Nếu thực sự muốn cứu nàng ta thì cũng có thể cứu được, chỉ có điều hiện tại ta ở trạng thái thể linh hồn, hai lần linh hồn rời thể khiến nguyên khí đại thương, vất vả lắm mới dựa vào những vong linh đó mà tu bổ lại một chút, sao lại vì một nữ nhân không quen biết mà khiến hồn thể bị hao tổn chứ?
- Hơn nữa hiện tại nàng ta không có nỗi lo tới tính mạng, chỉ cần ra ngoài dùng chút thảo dược linh đan bồi bổ khí huyết là hoàn toàn có thể khôi phục.
Tổ An cũng ý thức được mình có chút quan tâm quá tất loạn, đương nhiên hắn vẫn không nhịn được mà nói:
- Có điều ta vẫn cảm thấy y thuật của cảm thấy không ra sao cả, nếu không sao lại bị độc cho biến thành thảm như vậy?
Lần này Mị Ly tức giận thật sự rồi:
- Tiểu tử vô tri, ngươi thì biết cái gì, Tương Phi Hồng Lệ căn bản không phải là thứ nên tồn tại ở nhân gian, có thể dễ dàng độc chết địa tiên. Nếu không phải ta đồng thời am hiểu phù văn và y đạo, biết biện pháp linh hồn xuất khiếu, mới có thể từ bỏ thân thể đúng lúc mà cầu sống trong chết, nếu không sợ rằng đã sớm hình thần câu diệt rồi.
Đến từ Mị Ly, điểm nộ khí +512!
Tổ An trợn mắt há hốc mồm, không ngờ độc này lại lợi hại như vậy, đáng tiếc một giọt cuối cùng lại bị Chương Hàm dùng hết, nếu không có độc này trong tay, sau này ta không phải là thấy ai thì diệt người đó à?
Mị Ly cảm thấy nói chuyện với người này rất khó không tức giận, lười chẳng muốn quan tâm tới hắn nữa, trực tiếp quay sang những tượng binh mã ở bên cạnh:
- Lúc trước vất vả cho các vị rồi, nếu không phải các ngươi chiến đấu anh dũng tranh thủ thời gian cho chúng ta, chúng ta cũng không thể đối phó những quân đoàn vong linh đó dễ dàng như vậy được.
Trên mặt những tượng binh mã đó đều lộ ra thần sắc, kích động hiển nhiên yên lặng thủ hộ hơn một ngàn năm trong địa cung này, cuối cùng cũng được hoàng hậu đế quốc ngợi khen, đối với chúng mà nói thì đây là một chuyện cực kỳ vinh quang.
- Hiện giờ Chương Hàm đã chết, Tần quốc diệt vong từ lâu, từ nay về sau, các ngươi nguyện trung thành với bản cung đi.
Mị Ly khoanh tay mà đứng, trên người lộ ra hết khí chất cao quý thanh lịch của hoàng hậu.
Những tượng binh mã đó ngơ ngác nhìn nhau, hơi do dự một chút, đều quỳ một gối cúi đầu hành lễ với nàng ta, trong Tần quân cái này đại biểu cho tuyên thệ nguyện trung thành.
Tổ An thấy mà mừng thầm trong lòng, thầm nghĩ sau này dưới tay có thêm một đám đả thủ như vậy, chẳng phải là mình có thể đi ngang à?
Nhìn ai không vừa mắt, bảo Mị Ly phái mấy tượng binh mã ra, đập thôi cũng có thể đập chết người rồi.
Ài, xem ra đời này của ta quả nhiên vẫn thích hợp bám váy đàn bà.
Khi hắn đang ảo tưởng, trước mắt bỗng nhiên xuất hiện biến cố kinh người, chỉ thấy trong mắt phượng của mắt phượng hiện lên một chút sát khí, vung tay lên, Thái A Kiếm biến ra một đạo kiếm mang to lớn, trực tiếp quét ngang qua trận hình tượng binh mã.
Những tượng binh mã đó đang tỏ vẻ nguyện trung thành, không có chút phòng bị, nháy mắt tất cả đều bị chém thành hai đoạn!
Tổ An:
- ???
Thấy một màn này, mắt hắn như lòi khỏi tròng, cái quỷ gì thế?
Vừa rồi người ta đã nguyện trung thành với ngươi, kết quả ngươi nháy mắt liền giết người ta?
Đã nói sau này ném ra mấy tượng binh mã đẹp trai để ra vẻ khệnh khạng rồi mà!
Giống như là nhìn ra nghi hoặc của hắn, Mị Ly thản nhiên nhìn sang hai nàng ở bên cạnh:
Cũng chính là nể mặt ngươi cho nên ta mới tha cho bọn họ, nếu không bọn họ cũng có kết cục tương tự rồi.
- Vì sao phải giết, chúng đều nguyện trung thành với ngươi mà.
Tổ An quýnh lên, nhìn các tượng binh mã lúc trước còn sinh long hoạt hổ, lúc này lại biến thành một đống đất sét, thật sự có chút rất khó chấp nhận.
- Nguyện trung thành á?
Mị Ly cười nhạo một tiếng.
- Những lời như vậy nói nghe ngoài miệng thì còn được, nhưng muốn người dưới tay không phản bội, mấu chốt vẫn phải có đủ lợi ích.
- Rất đáng tiếc, hiện giờ trạng thái hồn thể của ta rất khó cam đoan điểm này, lại thêm cũng không thể mang chúng theo, không bằng giết đi cho xong chuyện, để tránh tương lai bị chúng tiết lộ bí mật của ta.
- Chỉ vì vậy mà ngươi giết hết bọn chúng à?
Tổ An bất mãn.
- Chúng rõ ràng là không biết nói, sao có thể tiết lộ bí mật của ngươi!
- Vừa rồi chúng đã thấy tất cả những gì phát sinh ở nơi này, cho dù không biết ta cũng không thể để chúng sống.
Vẻ mặt Mị Ly lạnh lùng.
- Thà ta phụ người chứ không để người phụ ta.
Tổ An:
- Đại tỷ à, sao lời của Tào Tháo cũng nói ra được thế.