Lục Địa Kiện Tiên (Dịch)

Chương 417 - Chương 417: Ngươi Hoạt Động Được Rồi À?

Chương 417: Ngươi Hoạt Động Được Rồi À? Chương 417: Ngươi Hoạt Động Được Rồi À?

Có điều cho tới bây giờ hắn cuối cùng mới hiểu được, Mị Ly và hắn hoàn toàn không phải cùng một loại người, mình là từ xã hội văn minh đời sau xuyên qua mà đến, tuy có chút tham tài, có chút háo sắc, bộ dạng anh tuấn một chút...

Nhưng trên chỉnh thể hắn vẫn tự nhận là người tốt, tôn trọng sinh mệnh của người ta, từ tận đáy lòng là đối xử bình đẳng với người khác.

Nhưng thế giới tu hành này lại tàn khốc hơn rất nhiều, nhân sinh không bình đẳng, những người xuất thân từ gia đình quý tộc, hoặc là có thiên phú tu hành ưu tú, từ nhỏ đã cao quý hơn người khác.

Đặc biệt là những thượng vị giả đó, ai nấy đều coi sinh mệnh như cỏ rác, loại người từng làm hoàng hậu như Mị Ly, càng sẽ không để ý tới những cái này.

Chú ý thấy sắc mặt của sắc mặt có chút khó coi, Mị Ly hừ lạnh một tiếng:

- Tên gia hỏa ngươi yếu đuối thế, thật không giống nam nhân tí nào, lúc trước nhìn ngươi khi chiến đấu cũng tính là mạnh mẽ quyết đoán, sao hiện tại lại có kiểu cách uốn éo như vậy.

Tổ An cười khổ một tiếng:

- Hiển nhiên là khác rồi, chiến đấu với kẻ địch thì bất chấp thủ đoạn, đó là điều nên làm, nhưng đối với người không phải kẻ địch, ta không thể tâm ngoan thủ lạt như vậy.

- Ngây thơ!

Mị Ly giống như đang bình luận.

- Từ xưa đến nay không biết bao nhiêu danh tướng đều có suy nghĩ giống như ngươi, cho nên bọn họ ở trên chiến trường là không gì cản nổi, nhưng cuối cùng lại chết trong tay người một nhà trên triều đường. Nếu khi khác ngươi nghĩ như vậy ta không ngăn cản ngươi, nhưng hiện tại tính mạng của ta và ngươi đã buộc chặt lại với nhau, ta tuyệt đối không cho phép ngươi phạm phải như vậy như vậy.

Tổ An trầm mặc, cho dù biết lời nàng ta nói có vài phần đạo lý, nhưng trên tình cảm vẫn không thể chấp nhận phong cách hành sự tâm ngoan thủ lạt như vậy của nàng ta.

Mị Ly hiển nhiên cũng không có hứng thú giảng đạo lý nhân sinh với hắn:

- Hai bọn họ rất nhanh sẽ tỉnh lại, cái gì nên nói cái gì không nên nói, tự ngươi phải hiểu cho rõ. Hôm nay linh hồn ta bị hao tổn không nhỏ, hơn nữa ta còn nhận thấy dường như độc tính của Tương Phi Hồng Lệ cũng có thể ảnh hưởng đến linh hồn, ta cần một đoạn thời gian ngủ say rất dài để khôi phục, sau này không có chuyện gì thì đừng làm phiền ta.

Nói xong thân hình nàng ta lóe lên, trở về trong Thái A Kiếm, qua một lúc lại truyền đến thanh âm lo lắng của nàng ta:

- Xú tiểu tử, đoạn thời gian này đừng không cẩn thận mà chết đi, phải biết rằng hiện tại ngươi chết chính là một thây hai mạng!

Tổ An:

- ...

Từ này sao nghe kỳ quái vậy nhỉ?

- Yên tâm đi, tuy con người ta có rất nhiều khuyết điểm, nhưng ít ra cũng có một ưu điểm, đó chính là sợ chết.

Có thể nói sợ chết một cách đúng lý hợp tình như vậy, cả thiên hạ chắc cũng chỉ có một mình Tổ An.

Qua một lúc không nghe thấy Mị Ly lên tiếng nữa, Tổ An không nhịn được dè bỉu.

- Tốt xấu cũng nói lại một câu chứ, cứ vậy mà đi cũng quá bất lịch sự rồi.

Dè bỉu thì dè bỉu, hắn cũng không dám đi gõ Thái A Kiếm, bắt Mị Ly cáo biệt thâm tình với hắn, mà là vội vàng đi kiểm tra Sở Sơ Nhan và Kiều Tuyết Doanh.

Ưm một tiếng, hai người dần dần tỉnh lại.

- Các ngươi cảm thấy thế nào?

Tổ An khẩn trương nhìn bọn họ, tuy Mị Ly không ngừng cam đoan với hắn là không có chuyện gì, nhưng kiến thức tác phong tàn nhẫn của nàng ta, có quỷ mới biết nàng ta có phải đang lừa dối người ta hay không.

Sở Sơ Nhan tỉnh lại, bỗng nhiên phát hiện mình đang ở trong lòng một nam nhân, giật nảy mình,vội vàng đẩy hắn ra, sau đó lắc mình sang một bên, tóc dài tung bay, váy bay lên, thân hình tuyệt đẹp động lòng người.

Tổ An thầm nghĩ quả nhiên không hổ là lão bà của ta, ngay cả lắc lư cũng xinh đẹp như vậy.

Có điều ngươi có đẹp tới mấy, cũng không thể trở mặt như vậy chứ?

Lúc này Sở Sơ Nhan đã thấy rõ là hắn, cũng cảm thấy mình vừa rồi phản ứng mãnh liệt như vậy cũng có chút quá đáng, sắc mặt ửng đỏ:

- Ngại quá, ta không biết là ngươi.

Lúc này Tổ An mới thư thái hơn một chút:

- Đúng rồi, ngươi còn nhớ vừa rồi đã phát sinh chuyện gì không?

Sắc mặt Sở Sơ Nhan lập tức đỏ rực, vội vàng quay mặt đi:

- Không nhớ!

Tổ An:

- ???

Ả Mị Ly đó không ngờ lại gạt ta!

Lúc này thanh âm của Kiều Tuyết Doanh truyền đến:

- Hai ngươi muốn ân ái thì có thể cố kỵ một chút bên này còn có người thân chịu trọng thương không!

Nghe thấy ngữ khí của nàng ta tràn ngập vẻ u oán, Tổ An cũng có chút áy náy, dẫu sao một thân thương tích này của nàng ta cũng là vì mình mà ra:

- Ngại quá, hiện tại ta dẫn ngươi ngoài, xem có thể tìm được thuốc chữa thương gì hay không.

- Ơ, ta nhớ rõ trước ngươi cũng bị thương rất nặng mà, vì sao hiện tại lại không cảm thấy gì?

Kiều Tuyết Doanh bỗng nhiên hiếu kỳ nói.

Tổ An thầm nghĩ chắc là nàng ta đã quên chuyện Hồng Mông Nguyên Thủy Kinh rồi, liền hỏi dò:

- Ngươi còn nhớ ta bị thương thế nào không?

- Đương nhiên là nhớ, ngươi vì cứu ta mà bị... Ơ?

Kiều Tuyết Doanh bỗng nhiên ngây người.

- Ngươi bị ai làm bị thương, sao ta không nhớ ra nhỉ.

Sở Sơ Nhan ở bên cạnh cũng không kìm lòng được mà nhẹ nhàng day thái dương, hiển nhiên nàng ta cũng cảm thấy mình dường như đã quên mất gì đó.

Tổ An cười ha ha:

- Đương nhiên là bị những vong linh đó và những tượng binh mã này làm bị thương rồi.

- Những quân đoàn vong linh, tượng binh mã đó đều bị ngươi tiêu diệt rồi à?

Sở Sơ Nhan có chút giật mình, phải biết rằng đó chính là hai mươi vạn vong linh, hơn nữa những tượng binh mã đó cũng không phải hạng tốt lành gì.

- Ngươi làm như thế nào vậy?

Bình Luận (0)
Comment