- Muốn biết thì gọi một tiếng hảo lão công đi, ta sẽ nói với ngươi.
Mị Ly ném cục diện rối rắm kế tiếp này cho hắn, Tổ An cũng không nghĩ ra lý do thích hợp, đành phải chọc cười như vậy.
Sở Sơ Nhan xì một tiếng, trực tiếp quay mặt đi không quan tâm tới hắn nữa.
- Chúng ta ra ngoài đã rồi nói sau, trước tiên chữa thương cho Tuyết Nhi quan trọng hơn.
Tổ An vừa nói vừa ôm lấy Kiều Tuyết Doanh đang tựa vào vách đá.
- Ngươi thả ta xuống.
Kiều Tuyết Doanh bị hắn ôm lấy, khuôn mặt vốn bởi vì bị thương mà tái nhợt lập tức đỏ bừng lên.
- Đừng kích động, kẻo vết thương lại vỡ ra.
Tổ An nhắc nhở nói.
- Trước đó ngươi đã trao thứ quý giá nhất đời cho ta, ta ôm ngươi đi chữa trị cũng là điều nên làm.
- Coi như ngươi có lương tâm.
Kiều Tuyết Doanh nghĩ thấy cũng đúng, Bán Sinh Chi Duyên cũng cho hắn rồi, để hắn ôm một chút cũng không sao, huống chi lúc trước ở trong phong ấn hai người cũng ôm không ít.
Tổ An vừa rồi cố ý nói như vậy, chính là muốn thử xem nàng ta có quên những cái này không, nghe thấy đáp án của nàng ta mới thở phào nhẹ nhõm.
Chỉ là Sở Sơ Nhan ở bên cạnh thì rất ngạc nhiên, thứ quý giá nhất?
Thứ quý giá nhất đời của một nữ nhân là gì còn cần phải hỏi sao!
Hai người này là tình huống gì?
Hắn vừa rồi cùng ta... Sau đó lại quay sang cùng Tuyết Nhi?
Cho dù lúc trước nàng ta còn nghĩ sẽ gả Tuyết Nhi cho hắn làm nha đầu thông phòng, nhưng hiện tại vì sao lại cảm thấy kỳ quái như vậy.
Tổ An thì ôm Kiều Tuyết Doanh đi ở phía trước:
- Sao ngươi nhẹ thế, nên ăn thêm một chút thịt, mỗi ngày cắn hạt dưa không tốt cho thân thể đâu.
- Ta không thích ăn thịt, hơn nữa, hạt dưa ăn ngon.
Kiều Tuyết Doanh hừ một tiếng, hiển nhiên có chút bất mãn.
- Thiếu chút nữa thì quên ngươi là Thụ yêu.
Tổ An cười trêu.
- Ngươi là Thụ yêu, cả nhà ngươi đều là Thụ yêu!
Kiều Tuyết Doanh lập tức phát điên.
...
Nhìn thấy hai người vẫn đấu võ mồm giống như lúc trước, điều khác biệt duy nhất là không còn mùi thuốc súng nồng đậm nữa, Sở Sơ Nhan đầu tiên là là mỉm cười, có điều rất nhanh liền ngây ra, bởi vì nàng ta phát hiện mình không ngờ không chen vào được.
Nhìn bóng lưng của hai người ở phía trước, loại cảm giác không được tự nhiên này là sao?
- Ngươi rốt cuộc là làm thế nào mà tiêu diệt được những vong linh đó?
Kiều Tuyết Doanh lén lút hỏi.
Tổ An cười nói:
- Ta giảng đạo lý với chúng, chúng cũng cảm thấy ở hình thái như vậy sống cũng chẳng tốt đẹp gì, thế là đều chủ động tiêu tán trong thiên địa, theo đuổi kiếp sau.
Kiều Tuyết Doanh hừ một tiếng:
- Không muốn nói thì thôi.
Tổ An nhún vai, kỳ thật hắn cũng không tình là nói dối, những vong linh đó thực sự bị "Đạo lý" của Mị Ly lừa...
Bỗng nhiên một bóng trắng hiện lên, chỉ thấy Sở Sơ Nhan đã chạy tới phía trước.
Chú ý thấy ánh mắt nghi hoặc của hai người, nàng ta lạnh lùng đáp:
- Mấy tầng trên còn có không ít võ sĩ cương thi, ta mở đường giúp các ngươi.
- Kỳ thật không cần, loại nam nhân tự mang khí chất vương bá như ta, những cương thi đó nhìn thấy ta sẽ tự động né tránh.
Tổ An đeo Thái A Kiếm sau lưng, lúc trước Mị Ly từng nhắc tới, Thái A Kiếm có tác dụng áp chế đối với tượng binh mã nơi này, chống lại những cương thi cấp thấp ở tầng trên là rất dễ dàng.
Sở Sơ Nhan:
- ...
Kiều Tuyết Doanh:
- ...
Người này một ngày không ba hoa thì chết à.
Đoàn người đi đến tầng trên, các võ sĩ cương thi đang đi dạo chung quanh giống như cá mập ngửi thấy máu tươi, đồng loạt quay đầu xông tới.
Sở Sơ Nhan vừa giơ trường kiếm, một cỗ khí tức băng sương tỏa ra, những cương thi đó còn chưa tới gần đã bị đông lạnh thành băng khắc.
Tổ An thấy mà tặc lưỡi không thôi:
- Tu vi của lão bà càng lúc càng cao, hiện tại là bao nhiêu phẩm rồi?
- Lục phẩm đỉnh phong, cũng may mà lúc trước ngươi cho ta ăn Vô Tung Huyễn Liên.
Nói tới đây nàng ta bỗng nhiên ngẩn ra, quay đầu nhìn hắn với vẻ tò mò, môi hồng khẽ mở muốn nói, lại bỗng nhiên lại nghĩ tới gì đó, sắc mặt đỏ lên, chung quy không hỏi miệng.
Kiều Tuyết Doanh lại không cố kỵ nhiều như vậy, trực tiếp hỏi:
- Đúng rồi, chỗ đó của ngươi rõ ràng là không được, vì sao bỗng nhiên lại được thế?
Nghe thấy lời này của nàng ta, trên khuôn mặt luôn trắng nõn như ngọc của Sở Sơ Nhan lúc này lại giống như ánh nắng chiều đầy trời, vẻ mặt trở nên cực kỳ mất tự nhiên.
Tổ An:
- ...
Một tiểu cô nương như ngươi nói những cái này mà không xấu hổ à!
- Ta không được lúc nào, ta là luôn được mà!
Tổ An ngoài mạnh trong yếu nói.
- Ha ha!
Đáp lại hắn là ánh mắt xem thường của Kiều Tuyết Doanh, ngươi có được hay không ta lại không biết à?
Cuối cùng vẫn là Sở Sơ Nhan mở miệng:
- Kỷ thần y đã xem qua giúp hắn, mở một phương thuốc giải phong cho hắn, chủ dược trong đó chính là Vô Tung Huyễn Liên.
- Vô Tung Huyễn Liên mà Trong truyền thuyết một cánh hoa cũng có thể đề thăng một cảnh giới nhỏ á?
Kiều Tuyết Doanh cuối cùng cũng có phản ứng,
- Nhưng hắn cho ngươi rồi mà?
Thân là người tu hành, tất nhiên biết trong mỗi một phẩm có chín cảnh giới nhỏ, mỗi lần đề thăng một cảnh giới nhỏ đều rất không dễ dàng, tu đến về sau càng là khó như lên trời.
Chỉ là một cánh hoa có thể sánh được với nỗ lực nhiều năm, nếu hậu kỳ ăn vào, thậm chí có thể sánh bằng mấy chục tới cả trăm năm nỗ lực của người khác, đó là vật nghịch thiên cỡ nào.
Sở Sơ Nhan ừ một tiếng, trong ánh mắt nhìn về phía Tổ An có thêm vài tia nhu tình.
- Tương truyền Vô Tung Huyễn Liên có chín cánh hoa, hắn cho ngươi bao nhiêu?
Kiều Tuyết Doanh truy hỏi, kỳ thật lúc trước nàng ta cũng từ trong miệng Chương Hàm nghe thấy tin tức về Vô Tung Huyễn Liên, nhưng lúc ấy nàng ta đang này trong bi thương cực độ vì bị Thạch Côn phản bội, lại bị Chương Hàm áp chế, cả người đã tâm như tro tàn, không quá lưu ý chuyện phát sinh trước mắt.