Lục Địa Kiện Tiên (Dịch)

Chương 436 - Chương 436: Bên Nào Cũng Cho Là Mình Đúng

Chương 436: Bên Nào Cũng Cho Là Mình Đúng Chương 436: Bên Nào Cũng Cho Là Mình Đúng

- Tiểu tử, ngươi dám!

Đúng lúc này bên cạnh truyền đến tiếng hét to, một đạo thân ảnh mang theo uy áp cường đại công tới người Tổ An.

Tổ An không cần nhìn cũng biết người đến là Hộ Đạo Giả Thạch Nhạc Chí của Thạch Côn, bởi vì hệ thống của hắn đã nhận được điểm nộ khí từ trước.

Đến từ Thạch Nhạc Chí, điểm nộ khí +444!

Trong nháy mắt đó hắn thậm chí có chút không hít thở nổi, cường giả Bát phẩm không phải hắn hiện tại có khả năng chống lại, chênh lệch giữa hai bên thật sự là quá lớn.

Hắn muốn phản kích, nhưng dưới uy áp của đối phương, ngay cả động đậy ngón tay cũng có chút khó khăn; muốn tránh lại bởi vì vừa rồi lao quá nhanh, lúc này căn bản không có chỗ mượn lực.

Đành phải cắn chặt răng vận lên Hồng Mông Nguyên Thủy Kinh, chuẩn bị dùng cường độ thân thể để đối kháng.

Đúng lúc này, một bóng trắng hiện lên.

Nếu nói trong sân ai biết trước Tổ An sẽ xuất thủ, vậy trừ Sở Sơ Nhan ra không còn có thể là ai khác, bởi vì nàng ta biết, đối phương là vì trút giận cho mình mới ra tay.

Lúc trước ở trong bí cảnh bị Thạch Côn bức cho nguyên mạch đứt đoạn, cho dù tìm được Vô Tung Huyễn Liên cũng chỉ có thể miễn cưỡng giữ được tính mạng, nếu không phải về sau cơ duyên xảo hợp... Hiện tại nàng ta đã là một phế nhân rồi.

Huống chi Thạch Côn không ngờ biết rõ nàng ta đang sinh tử như mành treo chuông, không ngờ vẫn động tà niệm với thân thể nàng ta.

Kỳ thật vừa rồi nếu Tổ An không ra tay, nàng ta cũng định tìm đối phương tính sổ.

Cho nên nhìn thấy hắn xuất thủ, liền ngưng thần chuẩn bị, nàng ta biết Thạch Nhạc Chí chắc ở ngay gần.

Bùm !

Một tiếng nổ truyền đến, Thạch Nhạc Chí bảo vệ trước mặt Thạch Côn không chút sứt mẻ, Sở Sơ Nhan thì kéo Tổ An bay ngược về, lướt ra hơn chục trượng mới triệt để đứng vững.

Thân thể Sở Sơ Nhan run lên, khóe môi đã trào ra một dòng máu tươi.

Tuy nàng ta đã gần tới Thất phẩm, nhưng so sánh với Thạch Nhạc Chí vẫn có chênh lệch một cảnh giới lớn.

Tổ An vội vàng hỏi:

- Ngươi không sao chứ?

Vừa chữa khỏi cho nàng ta, vạn nhất nàng ta lại trọng thương gần chết, vậy phải làm sao bây giờ?

Ơ, đến lúc đó có phải ta lại có thể danh chính ngôn thuận cùng làm chuyện xấu hổ đó với nàng ta không... Khụ khụ, là danh chính ngôn thuận chữa thương cho nàng ta không?

Sở Sơ Nhan lắc đầu:

- Không sao, một chút bị thương ngoài da thôi.

- Ờ.

Lập tức Tổ An lộ ra vẻ thất vọng.

Thế là liền khiến Sở Sơ Nhan nghi hoặc, người này rốt cuộc là làm sao vậy, ta bị thương nhẹ hắn ngược lại không vui?

Lúc này người chung quanh cũng đều có phản ứng, ai nấy thì thầm to nhỏ:

- Quả nhiên không hổ là người mạnh nhất học viện, không ngờ có thể chính diện đối kháng người tu hành Bát phẩm!

- Hiển nhiên là vị cao thủ kia của Thạch gia thủ hạ lưu tình thôi, nếu không với tu vi Bát phẩm của người ta có thể giết Lục phẩm như giết gà, Sở tiểu thư là Lục phẩm làm sao chống được?

- Không sai, xem ra quả nhiên là Thạch gia thủ hạ lưu tình.

Lúc này cũng có người khó chịu nói:

- Nói cứ như Thạch gia dám động tới Sở tiểu thư vậy, dù sao nơi này cũng là Minh Nguyệt Thành, Thạch gia động tới tiểu thư của Sở gia mà còn muốn sống sót ra ngoài à, đừng nói là Minh Nguyệt Công sẽ không mặc kệ, cho dù là học viện cũng sẽ không khoanh tay đứng nhìn.

Người khác đều nhao nhao nghị luận, chỉ có Thạch Nhạc Chí là kinh nghi bất định, vừa rồi hắn vì muốn cơ kích sát Tổ An, xuống tay không lưu tình, kết quả Sở Sơ Nhan lại đối một chưởng với hắn, không ngờ chỉ bị thương nhẹ, nàng ta thật sự chỉ là tu vi Ngũ phẩm thôi sao? Vì sao cảm thấy như sắp Thất phẩm rồi?

- Các ngươi đang làm gì thế?

Đúng lúc này, một thanh âm lạnh lùng vang lên.

- Khương hiệu trưởng!

Sư sinh của Học viện đều hành lễ, ngay cả Bạch Tố Tố và Lỗ Đức cũng cung kính có thừa, hiển nhiên bọn họ nhìn thấy Khương La Phu xuất hiện đều thở phào.

Chỉ có phản ứng đầu tiên của Tổ An là nhìn về phía chân nàng ta, quả thật là thon dài thẳng tắp, không nhìn ra được một chút tỳ vết nào. Hôm nay nàng ta không mặc tất chân, nhưng da thịt trong suốt, thậm chí còn chói mắt hơn khi mặc tất chân.

Tổ An thầm cảm thán, may mà mình không phải là loại mê tất chân như Vi Tác, cứ phải nhìn thấy tất chân thì mới thỏa mãn, nhìn thấy đôi chân xinh đẹp cân xứng này, trong đáy lòng vẫn cảm thấy thần thanh khí sảng.

Lúc này Thạch Nhạc Chí mở miệng nói:

- Hồi bẩm Khương hiệu trưởng, không phải ta cố ý gây sự, mà là người này không ngờ vừa thấy mặt đã hạ tử thủ với công tử nhà chúng ta, thật sự rất đáng giận, theo ta được biết, ở trong học viện hạ tử thủ với bạn học, chính là tử tội phải không?

Khương La Phu ừ một tiếng:

- Không sai, đích xác là tử tội. Tổ An, ngươi còn gì để nói không?

Thấy Khương hiệu trưởng cũng tức giận, những học sinh khác đều thì thầm to nhỏ:

- Tổ An này cũng gớm thật, không ngờ dám hạ sát thủ với Thạch công tử!

- Không sai, Thạch công tử là thân phận gì, hắn là thân phận gì, một chút tự hiểu lấy mình cũng không có.

- Chỗ đó to thì sao, nam nhân chung quy vẫn phải xem thực lực tổng hợp.

...

Không ít bạn học nam đều sung sướng gật đầu, thầm nghĩ ngươi ỷ vào thiên phú dị bẩm chinh phục mấy tiểu cô nương chưa trải sự đời, chẳng lẽ ngươi lại có thể chinh phục được Khương hiệu trưởng đã chín chắn được ư?

Nhìn thấy điểm nộ khí hệ thống lục tục thu được, Tổ An cũng cảm thấy nghẹn lời, theo lý thuyết loại cao to giàu có đẹp trai như Thạch Côn mới là đối tượng các ngươi nên ghen ghét, sao ai nấy lại đều ghen ghét ta?

Đương nhiên, hắn cũng chỉ là hơi dè bỉu một chút, trong lòng vẫn khá là hoan nghênh, dẫu sao điểm nộ khí đối với hắn mà nói là càng nhiều càng tốt.

Bình Luận (0)
Comment