Lục Địa Kiện Tiên (Dịch)

Chương 437 - Chương 437: Bên Nào Cũng Cho Là Mình Đúng (2)

Chương 437: Bên Nào Cũng Cho Là Mình Đúng (2) Chương 437: Bên Nào Cũng Cho Là Mình Đúng (2)

Thu hồi suy nghĩ, hắn trả lời:

- Hồi bẩm Khương hiệu trưởng, ta cũng rất đồng ý hạ sát thủ với bạn học mà tử tội.

Khương La Phu hừ lạnh một tiếng:

- Ngươi là đang nhận tội à?

Nghe thấy ngữ khí lạnh như băng của nàng ta, Kỷ Tiểu Hi và đám người Kiều Tuyết Doanh thầm lo lắng, ch Tổ An mới biết Khương hiệu trưởng ngoài mặt là trách cứ mình, nhưng trên thực tế lại luôn tìm chỗ trống để hắn giải thích, đổi lại là thực sự muốn đối phó hắn, đã trực tiếp an vị cho mình tội danh rồi, nào còn có thể hỏi hắn?

Tổ An thong dong điềm tĩnh đáp:

- Vừa rồi sở dĩ ta tức giận xuất thủ, là vì ở trong Dao Quang Bí Cảnh, Thạch Côn phái võ sĩ của phái không ngừng đuổi giết ta, làm hại ta cửu tử nhất sinh.

- Nói hưu nói vượn, trong bí cảnh chỉ học sinh Minh Nguyệt Học Viện mới có tư cách tiến vào, do Khương hiệu trưởng tự mình kiểm định, sao có thể có võ sĩ nhà ai lẻn vào? Chẳng lẽ đây là ngươi đang nghi ngờ sự công chính của Khương hiệu trưởng sao?

Người Thạch gia còn chưa trả lời, Ngô Tình đã lên tiếng trước, không biết vì sao, nàng ta nhìn người này rất không vừa mắt, cũng không biết do hắn là lão công của Sở Sơ Nhan hay là lúc trước ức hiếp nàng ta.

Tính tình của Ngô Tình thường ngày đã không tốt, nhân duyên cũng không tốt, nhưng lý do này rất hợp tình hợp lý, không ít người cũng đều gật đầu.

Tổ An đáp:

- Ta đương nhiên không nghi ngờ sự công chính của hiệu trưởng, chỉ là nếu Thạch gia mua chuộc học sinh của học viện trước thì sao? Lúc trước ở trong bí cảnh tập kích ta hơn phân nửa đều là bạn học của Địa tự ban, hơn nữa trong quá trình chém giết, bọn họ hiển nhiên là nghe lệnh cùng một người.

- Thật không?

Khương La Phu nhướng mày, sớm có nhân viên công tác của học viện chạy tới báo cáo với nàng ta, lần này nhân số học sinh đi ra không đúng, thiếu đi rất nhiều, tổn thất lớn hơn bất kỳ lần thám hiểm nào trước kia.

Khương La Phu cũng nhíu mày, tổn thất đau đớn như vậy là trăm năm không gặp, đã xem như sự cố rất nghiêm trọng, sau chuyện sau kiểu gì cũng phải giải thích với Thái Thường Bộ một chút.

Lần này Ngô Tình không nói gì, nàng ta xuất phát từ đại gia tộc đương nhiên cũng biết một số nội tình, đừng nói là Thạch gia, ngay cả Ngô gia ở trong học viện cũng có một số nội ứng, dẫu sao một số học sinh hàn môn không quyền không thế, vẫn rất dễ mua chuộc.

Thạch Côn cũng từ thất hồn lạc phách lúc ban đầu khôi phục lại, thừa cơ nói:

- Ăn nói bừa bãi, Thạch gia chúng ta trước giờ không làm loại chuyện này, theo ta thấy nói không chừng là ngươi và những bạn học đó ở trong bí cảnh đồng thời phát hiện ra thiên tài địa bảo gì đó mà nổi lên tham niệm, cho nên ám toán người khác, sau đó thì cắn ngược lại, đổ tội lên người ta.

Rất nhiều người thường ngày thân cận với Thạch gia đều lên tiếng phụ họa, trừ Tạ Tú, Bùi Miên Mạn đoán được nội tình, Trịnh Đán biết nội tình ra, những người khác cũng thầm gật đầu, đích xác lời nói của Thạch Côn cũng coi như là hợp tình hợp lý.

Hơn nữa so sánh Thạch Côn thường ngày ôn nhuận như ngọc, lại thêm Tổ An giống như côn đồ, mọi người theo tiềm thức vẫn nguyện ý tin Thạch Côn hơn.

Tổ An nhướng mày, chuyện phát sinh trong bí cảnh lúc trước đích xác là không có chứng cớ, dẫu sao đương sự cũng chết rồi, chắc hẳn Thạch Côn cũng đoán được điểm này, mới dám hung hãn động thủ trong bí cảnh.

Kiều Tuyết Doanh ở bên cạnh há há miệng, đang muốn nói lại bị Tổ An ngăn cản, tuy hắn không biết Thạch gia là thông qua thủ đoạn gì để khống chế Kiều Tuyết Doanh, nhưng hiển nhiên cũng sẽ lưu lại một chút thủ đoạn chế hành, cho nên không muốn nàng ta khó xử.

Huống chi cho dù Kiều Tuyết Doanh nói cũng vô dụng, Thạch Côn hoàn toàn có thể thề thốt phủ nhận, hiện giờ đã là chết không đối chứng.

Chú ý thấy Kiều Tuyết Doanh vẫn còn sống, trong mắt Thạch Côn hiện lên một chút sương mù, chỉ có điều hắn cũng biết hiện tại không phải lúc giằng co với nàng ta, thế là tiếp tục làm khó dễ Tổ An:

- Nếu không phải ngươi đột nhiên đánh lén, bằng vào Tam phẩm như ngươi, làm sao có thể đả thương được những học trưởng Tứ phẩm của Địa tự ban.

Tổ An bật cười:

- Ngươi không nói thì ta đúng là trong nhất thời cũng không nghĩ ra biện pháp gì đáp lại ngươi, nhưng đã nói ra thì ta lại không ngại, nếu nhớ không lầm thì ngươi hình như là Ngũ phẩm phải không, vừa rồi nếu không phải nô tài nhà ngươi ra tay cứu giúp, hiện tại sợ rằng ngươi đã sớm bị một kiếm của ta làm thịt như giết gà rồi.

- Ngươi!

Mặt Thạch Côn lập tức đỏ lên, chuyện phát sinh trong nháy mắt đó tới hiện tại vẫn chưa nghĩ thông suốt, nghĩ đến ở trước mắt bao người bị đối phương bức đến mức đó, quả thực là vô cùng nhục nhã.

Đến từ Thạch Côn, điểm nộ khí +888!

Thạch Nhạc Chí ở bên cạnh nghe thấy hai chữ "Nô tài" này thì da mặt giật giật, cho dù hắn cũng biết mình chính là nô tài của Thạch gia, nhưng dẫu sao hắn cũng là cường giả Bát phẩm, cho dù Thạch gia cũng chiếu cố mặt mũi của hắn, thường ngày đều cung kính với hắn có thừa, kết quả người này không ngờ lại trực tiếp dùng từ có tính vũ nhục như vậy.

- Xú tiểu tử, ngươi tự tìm cái chết!

Nói xong liền làm bộ muốn phát tác.

Đến từ Thạch Nhạc Chí, điểm nộ khí +999!

Khương La Phu tùy ý bước về phía trước một bước chắn ở giữa, tuy không nói gì, nhưng ý tứ muốn biểu đạt đã rất rõ ràng, người trong học viện, bất kể có thế nào cũng không tới phiên người ngoài xuất thủ giáo huấn.

Hô hấp của Thạch Nhạc Chí khựng lại, loại Bát phẩm không có tiềm lực đề thăng như hắn hiển nhiên không thể so sánh được với loại phong nhã hào hoa như Khương La Phu, hắn cũng không dám đắc tội với nữ nhân thần bí này, chỉ có thể phẫn nộ lui về.

Bình Luận (0)
Comment