Lục Địa Kiện Tiên (Dịch)

Chương 438 - Chương 438: Cứu Nữ Không Cứu Nam

Chương 438: Cứu Nữ Không Cứu Nam Chương 438: Cứu Nữ Không Cứu Nam

Chẳng trách người trong học viện đều thịnh truyền Tổ An này bám váy đàn bà, mỗi lần đều có nữ nhân bảo vệ hắn!

Đương nhiên hắn cũng chỉ là dè bỉu một chút mà thôi, không ai thật sự tin rằng hắn có thể ăn cơm mềm của Khương La Phu.

Lúc này Sở Sơ Nhan cũng mở miệng:

- Chuyện trong bí cảnh ta cũng có thể làm chứng, tuy ta không tận mắt thấy mấy người kia đuổi giết A Tổ thế nào, nhưng về sau Thạch Côn đuổi giết hai ta thì ta quả thật là người đích thân thể nghiệm.

Tổ An ở bên cạnh thầm cảm thán mình đúng là ngốc thật, nàng ta trực tiếp một mực chắc chắn đã nhìn thấy là được, dựa vào nhân khí và ấn tượng thường ngày của nàng ta đối với mọi người, chẳng lẽ mọi người còn có thể hoài nghi sao.

Lúc này trong sân là một mảng xôn xao, nếu nói lúc trước Thạch Côn và Tổ An cãi nhau, mọi người chỉ đơn thuần là xem diễn, hiện giờ nghe thấy ngay cả Sở Sơ Nhan cũng gặp nguy hiểm, một đám người lập tức trở nên lòng đầy căm phẫn.

Không ngờ dám hạ độc thủ với nữ thần của chúng ta, ngươi có đẹp trai tới mấy thì cũng có ích lợi gì?

Tạ Tú xòe quạt trong tay, bỗng nhiên từ trong đám người đi ra:

- Sở tiểu thư, theo ta được biết, tuy tu vi của Thạch công tử bất phàm, nhưng chắc không hơn được ngươi, cho dù cộng thêm mấy đồng bạn, muốn đuổi giết ngươi cũng là chuyện không thể.

Đây cũng là nghi hoặc của không ít người đang có mặt, nghe vậy đều gật đầu, nhìn về phía nàng ta với vẻ nghi hoặc.

Sở Sơ Nhan biết hắn là cố ý hỏi ra nghi hoặc của mọi người, để tránh người khác lên tiếng nhắm vào thì ngược lại rất phiền:

- Đó là bởi vì Thạch gia luyện chế một pháp bảo giữ mạng cho Thạch Côn, linh hồn của dị thú thượng cổ Phệ Côn được phong ấn trong giới chỉ.

- Phệ Côn?

Nghe thấy cái tên này, trong sân lập tức xôi xao.

Có một số học sinh chưa được nghe nói tới vội vàng hỏi người biết ở bên cạnh, người tri thức uyên bác liền thừa cơ khoe khoang:

- Phệ Côn là một loại thần thú cổ hình thể dài chừng trăm trượng bồng bềnh trong không trung, có thể dựa vào không ngừng cắn nuốt địch nhân để tiến hóa, cuối cùng thực lực sẽ vô cùng cường đại, ít nhất cũng là Cửu phẩm...

Nghe thấy người khác giải thích không khỏi hít một hơi lạnh, đều thảo luận một sinh vật lớn như vậy sao có thể bồng bềnh trong không trung.

Học sinh lúc trước tiến vào bí cảnh lại hơi biến sắc, nhớ tới khi ấy ở trong bí cảnh dường như cũng cảm nhận được một cỗ uy áp cường đại, còn từ xa nhìn thấy một thân ảnh khổng lồ, chỉ là không lâu sau liền biến mất, tuy mọi người kinh hãi, nhưng cũng không quá để ở trong lòng, dù sao cũng là ở trong bí cảnh, xuất hiện bất kỳ thứ gì cũng là rất bình thường.

Không ngờ là Thạch Côn thả ra, năng lực của Thạch gia thật sự quá kinh người, không ngờ có thể luyện chế sinh vật khủng bố như vậy làm công cụ.

Có điều bọn họ hiếu kỳ về một chuyện khác hơn, Sở Sơ Nhan không ngờ có thể chạy trốn dưới tay sinh vật khủng bố như vậy, rốt cuộc là làm như thế nào?

Nghe thấy có người chất vấn, Sở Sơ Nhan đáp:

- Phệ Côn vốn có thực lực cao tới Cửu phẩm, đáng tiếc bởi vì nguyên do chỉ là tàn hồn, thực lực giảm xuống một bậc, nhưng bất kể là thế nào cũng không phải ta có khả năng chống lại. Bị bức vào đường cùng, ta chỉ đành sử ra một chiêu cấm thuật, tuy tiêu diệt được tàn hồn của Phệ Côn, nhưng bản thân cũng bị nguyên mạch đứt đoạn, triệt để trở thành một phế nhân mạng như chỉ mành treo chuông.

Lời này vừa được nói ra, toàn trường đều xôn xao.

Có người khiếp sợ vì Sở Sơ Nhan không ngờ ngay cả thần thú Cửu phẩm cũng có thể tiêu diệt, quả nhiên không hổ là đệ nhất thiên tài của học viện.

Ngoài ra lại có người thì tò mò cấm thuật ép dưới đáy hòm của nàng ta rốt cuộc là gì, không ngờ có thể khiến Ngũ phẩm như nàng ta lại đả bại một đối thủ cường đại như vậy. Chỉ có điều những thứ này là tồn tại cơ mật nhất của một người tu hành, chuyện liên quan tới sinh tử tương lai, không ai lại có mặt mùi đi hỏi tới cùng, chỉ có thể thầm phỏng đoán.

Nhưng nhiều người hơn thì nghe thấy nàng ta bởi vì phát động cấm thuật mà trở thành phế nhân nguyên mạch đứt đoạn thì đều biến sắc, phải biết rằng Sở Sơ Nhan trước giờ đều là nữ thần có nhân khí cực cao, cho dù đã thành thân, cũng không làm ảnh hưởng tới mị lực của nàng ta.

Dẫu sao có một số tin tức đường nhỏ truyền ra, hai người chưa cùng phòng; Hơn nữa trước kia Tổ An luôn là hình tượng phế vật, mọi người cũng không tin Sở gia thật sự sẽ coi hắn là con rể.

Chỉ có điều trải qua đại hội gia tộc lúc trước, lại thêm chuyến đi bí cảnh lần này, đặc biệt rất nhiều nam nhân đều tận mắt thấy một màn đó, những ý tưởng này dần dần bắt đầu bị dao động.

Nhưng có dao động tới mấy, cho tới hiện tại Sở Sơ Nhan vẫn là ánh sáng rực rỡ trong lòng bọn họ.

Cho nên nghe thấy nàng ta bị bức đến mức nguyên mạch đứt đoạn, ai nấy lòng đầy căm phẫn, không ít người thậm chí bất chấp quyền thế của Thạch gia bắt đầu lên án công khai Thạch Côn.

Khương La Phu cũng biến sắc, sau khi nghe được tin tức này ngay lập tức xuất hiện ở bên cạnh Sở Sơ Nhan, nắm cổ tay nàng ta để kiểm tra, chờ phát hiện mạch tượng của nàng ta vững vàng, thậm chí còn vững chắc hơn trước kia mới thở phào nhẹ nhõm.

Lúc này Thạch Nhạc Chí cười lạnh nói:

- Nực cười, hiện tại ngươi có thể chạy có thể nhảy, tu vi còn mạnh hơn trước, tình hình vừa rồi ngươi xuất thủ mọi người đều nhìn thấy, nào có bộ dạng nguyên mạch bị hao tổn?

Khương La Phu cũng có chút nghi hoặc nhìn về phía nàng ta, Sở Sơ Nhan thản nhiên đáp:

- Đó là bởi vì A Tổ liều mạng cứu ta, về sau còn giúp ta tìm thấy một gốc Vô Tung Huyễn Liên cho ta ăn vào, mới khôi phục lại.

Bình Luận (0)
Comment