Nhưng không chịu nổi miệng người này rất cay độc, nói với hắn chưa được mấy câu là lại muốn cãi nhau với hắn rồi.
- Các ngươi đang nói gì thế?
Sở Sơ Nhan nghi hoặc nhìn bọn họ.
- Không có gì.
Kiều Tuyết Doanh lắc đầu, chuyện này theo bản năng không muốn cho nàng ta biết.
Tổ An cũng thu liễm nụ cười:
- Thật sự phải đi sao?
Kiều Tuyết Doanh ừ một tiếng:
- Ở kinh thành có rất nhiều chuyện cần phải xử lý, rất nhiều tộc nhân đang chờ ta đi giải cứu.
Tổ An thở dài một hơi:
- Đáng tiếc, hai ta vừa công nhận lại đối phương thì phải chia tay rồi, chúc ngươi thuận buồm xuôi gió.
Thần sắc của Kiều Tuyết Doanh cũng có chút phức tạp, nhìn hắn và Sở Sơ Nhan:
- Cũng chúc ngươi và Sở tiểu thư hạnh phúc.
- Sao lại kéo tới trên người ta?
Trên da thịt giống như băng tuyết của Sở Sơ Nhan nháy mắt liền được phủ lên một tầng sắc đỏ, nàng ta và Tổ An vốn chỉ định làm một đôi vợ chồng trên danh nghĩa, kết quả trong bí cảnh lại gạo nấu thành cơm, khiến nàng ta trong nhất thời không biết nên xử lý quan hệ giữa hai người như thế nào, lúc này nghe thấy nàng ta nói vậy, giậm giậm chân xấu hổ trốn sang một bên.
Kiều Tuyết Doanh do dự một lúc, vẫn mở miệng nhắc nhở:
- Tiểu thư ngươi tuy ngoài mặt thì lạnh lùng, nhưng trong xương tủy lại là tiểu nữ nhân tràn ngập ảo tưởng, lại thêm nàng ta xưa nay da mặt rất mỏng, có phản ứng như vậy cũng là bình thường. Ngươi cũng đừng để ý, cho nàng ta thêm thời gian, chắc sẽ chấp nhận ngươi.
Hai người ở cùng nhau nhiều năm như vậy, nàng ta hiểu rõ tính tình ngạo kiều của Sở Sơ Nhan hơn bất kỳ ai.
Trên mặt Tổ An cũng lộ ra một nụ cười ôn nhu, kỳ thật tuy thời gian hắn và Sở Sơ Nhan tiếp xúc không lâu, nhưng kinh nghiệm có hai đời làm người, sớm đã biết đại khái tính tình của nàng ta:
- Không nói nàng ta nữa, hay là nói về ngươi đi, sau này chúng ta còn có thể gặp lại không.
- Nếu có duyên thì sẽ gặp lại.
Kiều Tuyết Doanh cũng không biết ma xui quỷ khiến thế nào lại nói ra một câu như vậy, khăn che mặt cũng không che được sắc mặt đỏ ửng, trực tiếp xoay người vội vàng rời đi, chỉ để lại mùi thơm trong không khí.
Xa xa sắc mặt Thạch Côn âm trầm, chăm chú nhìn ba người bọn họ, lạnh lùng nói:
- Nha đầu Kiều Tuyết Doanh này dám phản bội ta!
Thạch Nhạc Chí thuận miệng nói:
- Đêm nay ta sẽ giúp công tử xử lý ả phản đồ này.
Thạch Côn lắc đầu, khóe miệng lại nở một nụ cười âm lãnh:
- Giết đi thì đáng tiếc quá, dù sao cũng là mỹ nhân vạn dặm mới tìm được một, lại là công chúa của Tinh Linh tộc, lúc trước vì khiến nàng ta tận tâm tận lực làm việc cho nên bản công tử mới không động tới nàng ta, hiện giờ nàng ta đã phản bội, vậy thì vật tẫn kỳ dụng đi.
Sắc mặt Thạch Nhạc Chí hiện lên một nụ cười mà nam nhân nào cũng hiểu, hiển nhiên mấy năm nay đã giúp hắn làm việc này không ít lần:
- Hiểu rồi, đến lúc đó ta sẽ bắt nàng ta cho công tử hưởng dụng.
Tổ An nói lời từ biệt với Kỷ Tiểu Hi xong, liền cùng Sở Sơ Nhan rời khỏi hậu sơn, bởi vì học viện cho nghỉ, hai người dứt khoát trực tiếp về Sở phủ.
Sở Sơ Nhan cũng phải báo cáo chuyện bí cảnh với người trong nhà, đặc biệt là chuyện đã triệt để xé rách da mặt với Thạch Côn, để tránh tương lai bị đánh cho không kịp trở tay.
Hai người mới ra tới cửa trường, một thiếu nữ tóc ngắn thiếu nữ nhảy nhót dang hai tay nhào tới:
- Tỷ tỷ, tỷ phu!
Thấy tiểu di tử nhiệt tình như vậy, Tổ An lại há có thể không đáp lại, cũng dang hai tay ra ôm nàng ta:
- Tiểu Chiêu ngoan, đến tỷ phu thương nào...
Nhiều ngày như vậy không nhìn thấy nàng ta, trong lòng cũng rất nhớ, vẫn là đáng yêu trước sau như một.
Sắc mặt Sở Hoàn Chiêu đỏ lên, trực tiếp không đếm xỉa hắn mà chui vào trong lòng Sở Sơ Nhan:
- Tỷ tỷ, các ngươi cuối cùng cũng bình an đi ra rồi, nghe đồn lần bí cảnh này nguy hiểm hơn bất kỳ lần nào trước kia, ta rất lo lắng cho ngươi.
Tổ An:
- ...
Xấu hổ thu tay lại, thầm nghĩ vừa rồi đúng là khen sai rồi.
Đúng lúc này, một bóng người khác nhào vào trong lòng hắn, nghẹn ngào nói:
- Cô gia, không ngờ ngươi lại nhớ ta như vậy, ta cảm động tới sắp khóc rồi.
Bị búi tóc trên đỉnh đầu đối phương khiến cho lỗ mũi ngưa ngứa, hắn vội vàng đẩy Thành Thủ Bình ra.
Người này thường ngày đã có khí tức gay trong gay, không phải là thật sự có vấn đề chứ?
Bên kia Sở Sơ Nhan thì cưng chiều xoa đầu muội muội:
- Bên trong có chút, nguy hiểm chi tiết thì chúng ta trở về rồi nói sau.
- Được.
Sở Hoàn Chiêu hưng phấn vung quyền.
- Đến lúc đó tỷ tỷ phải kể rõ một năm một mười chuyện phát sinh trong bí cảnh cho ta, ta không đi thực sự là rất đáng tiếc, rõ ràng lúc trước thương thế đã khỏi rồi, mẹ lại cứ không cho ta đi.
- Mẹ không cho ngươi đi cũng là lo lắng ngươi gặp phải nguy hiểm, lần bí cảnh này có khác biệt rất lớn với mấy lần trước, nếu ngươi thực sự đi vào, có khả năng sẽ gặp chuyện không may.
Sắc mặt Sở Sơ Nhan ửng đỏ, chuyện phát sinh bên trong sao có thể nói hết với nàng ta, đặc biệt là chuyện nào đó, nàng ta có thế nào cũng không thể nói ra miệng được.
- Ta có thể xảy ra chuyện gì chứ.
Sở Hoàn Chiêu không cho là đúng, chỉ chỉ Tổ An ở bên cạnh.
- Với cái loại trình độ như hắn cũng có thể bình an đi ra, vì sao ta lại không được?
Tổ An:
- ...
Cái gì gọi là với cái loại trình độ như ta?
- Tiểu Chiêu, mấy ngày không gặp, có phải ngươi lại ngứa da rồi không?
Nghe thấy hắn nói vậy, Sở Hoàn Chiêu trực tiếp trốn ra sau lưng Sở Sơ Nhan:
- Tỷ tỷ, ngươi xem hắn lại bắt nạt ta kìa.