Sở Sơ Nhan cũng biết tính nết của muội muội, bất đắc dĩ cười nói:
- Thôi đừng náo loạn nữa, hắn không vô năng như ngươi nghĩ đâu, lần trước trên đại hội gia tộc, không phải ngươi đã nhìn thấu năng lực của hắn rồi à.
- Ta đương nhiên có thấy, chỉ có điều mẫu thân nói hắn chỉ là vận cứt chó thôi.
Sở Hoàn Chiêu vừa nói vừa chớp chớp mắt với Tổ An.
- , Tỷ tỷ hắn rốt cuộc có năng lực không?
Tổ An mỉm cười, biết đây là Sở Hoàn Chiêu cố ý nói như vậy, nghĩ chắc là muốn kéo gần quan hệ giữa mình và tỷ tỷ, nha đầu ngốc này, vẫn chưa biết ta và tỷ tỷ của ngươi đã phát triển đến một bước nào rồi.
Sở Sơ Nhan nhìn Tổ An một cái, biểu cảm có chút kỳ quái, một lúc sau mới gật đầu:
- Chắc là mẫu thân hiểu lầm, hiện giờ thực lực của hắn không tồi, vừa rồi ở hậu sơn học viện thiếu chút nữa thì một kiếm giết chết Thạch Côn đấy.
- Tỷ phu lợi hại như vậy ư?
Sở Hoàn Chiêu vội vàng chạy đến bên cạnh Tổ An, quan sát hắn từ trên xuống dưới một phen.
- Không hổ là nam nhân được ta coi trọng, không ngờ lại đánh cho tên gia hỏa ngông cuồng tự đại Thạch Côn đó tè ra quần.
Sở Sơ Nhan nhướng mày:
- Tiểu Chiêu, ngươi là một nữ hài tử, sao miệng động chút lại nói ra những chữ đó, còn ra thể thống gì nữa.
Sở Hoàn Chiêu nhún vai, không cho là đúng nói:
- Ối dào, dù sao trong nhà có ngươi phụ trách làm thục nữ là được rồi, để cho ta sống tự tại chút đi.
Sở Sơ Nhan:
-..
Nhiều năm như vậy trôi qua, nàng ta sớm đã biết tính tình của muội muội, biết có khuyên như thế nào cũng vô dụng, chỉ có thể thở dài một tiếng, không nói nữa.
Sở Hoàn Chiêu thì kích động nhìn Tổ An, bàn tay nhỏ bé xòe ra trước mặt hắn:
- Cho ta đi.
- Cho cái gì?
Tổ An sửng sốt.
- Đương nhiên là lễ vật, lúc trước ngươi đáp ứng từ bí cảnh trở về sẽ mang lễ vật cho ta.
Sở Hoàn Chiêu nhướng mày.
- Không phải ngươi quên rồi chứ?
- Cái này...
Tổ An xấu hổ, hắn đúng là đã quên mất, ai bảo vừa vào trong bí cảnh, các loại chuyện mạng như chỉ mành treo chuông đều ùa tới, hắn căn bản không không rảnh nghĩ tới chuyện này.
Nhìn thấy sắc mặt của hắn, Sở Hoàn Chiêu vốn đang chờ mong cuối cùng cũng hiểu ra:
- Tỷ phu thối, ta sẽ không bao giờ để ý tới ngươi nữa!
Nói xong mặt lạnh xoay người bỏ đi, bất kể Tổ An nói gì với nàng ta nàng ta cũng không quay đầu lại.
Thành Thủ Bình ở phía sau thấy mà thầm lắc đầu, cô gia vẫn không được nữ hài tử thích, chuyện như vậy sao có thể quên chứ, xem ra ngày sau ta phải nhắc nhở hắn nhiều hơn.
Nghĩ đến kinh nghiệm luyến ái mà mình đọc được từ trong truyện ngôn tình, trong ánh mắt Thành Thủ Bình tràn ngập tự tin.
Trở lại Sở gia, Sở Hoàn Chiêu vẫn không quan tâm tới Tổ An, một lần may mà phu phụ Sở thị hỏi hai người về chuyến đi bí cảnh, hấp dẫn sự chú ý của nàng ta, vốn định cáu kỉnh trở về phòng ngủ, nhưng vẫn không nhịn được tò mò trong lòng mà ở lại.
Sở Sơ Nhan nói lại đại khái chuyện phát sinh trong bí cảnh, Tổ An cũng bổ sung cảnh ngộ mình gặp phải, hai người đều rất ăn ý không nhắc tới sự kiện nào đó.
Sở Sơ Nhan là ngượng ngùng, Tổ An thì lo bị Sở Trung Thiên và Tần Vãn Như phẫn nộ mà xé xác.
Tần Vãn xưa nay vẫn không có ấn tượng tốt với hắn, tuy Sở Trung Thiên không tồi, nhưng thân là phụ thân, biết được cải trắng mà mình khổ cực nuôi dưỡng bị lợn ôm, rất khó không tức giận.
Cho nên hắn tính chờ thân hơn rồi mới lại công bố tin vui này.
Phu phụ Sở thị và Sở Hoàn Chiêu căn bản không chú ý tới vẻ mặt của hai người, nhưng khi nghe thấy nguyên mạch của Sở Sơ Nhan bị hủy hết thì đều kinh hãi.
Cho dù hiện tại Sở Sơ Nhan có thể bình an đứng trước mặt bọn họ đã chứng minh là nàng ta không sao, nhưng phu phụ Sở thị vẫn đứng dậy kiểm tra mạch đập cho nàng ta.
Đợi khi xác định nguyên mạch của nàng ta không sao, mới thở phào nhẹ nhõm, Sở Trung Thiên thì cũng thôi, Tần Vãn Như thì dường như rất tức giận, hung hăng lườm Tổ An một cái:
- Đều là vì cứu ngươi, làm hại Sơ Nhan nhà chúng ta thiếu chút nữa thì bị phế, ngươi đúng là yêu tinh hại người.
Đến từ Tần Vãn Như, điểm nộ khí +481!
Tổ An:
- ???
Mẹ nó, đúng là người ngồi trong nhà, nồi từ trên trời rơi xuống.
Đời trước có phải hai ta là oan giakhông, nếu không thì vì sao ngươi động chút là lại nhìn ta không vừa mắt?
Sở Hoàn Chiêu vốn vẫn tức Tổ An, nghe thấy nàng ta nói vậy thì cũng bất mãn nói:
- Mẹ, ngươi nói như vậy thật quá đáng, cái này thì liên quan gì tới tỷ phu?
Tần Vãn Như liếc nàng ta một cái:
- Tiểu Chiêu, ngươi phải nhớ kỹ, sinh ra trong gia tộc như chúng ta, phải biết cân nhắc lợi hại, cũng là một tính mạng, nhưng giá trị con người lại không giống nhau, tương lai ngươi đụng phải loại tình huống này, nếu chỉ là việc một cái nhấc tay, ta không phản đối ngươi cứu người, nhưng nếu mang đến nguy hiểm cho bản thân, ngươi phải bứt ra đúng lúc mới phải.
Lúc này Sở Sơ Nhan ở bên cạnh cũng nhíu mày nói:
- Mẹ, nếu không phải Tổ An tìm được Vô Tung Huyễn Liên cực kỳ quý giá đó cho ta ăn vào, ta sớm đã chết rồi, huống chi về sau hắn còn cứu ta...
Tần Vãn Như hừ một tiếng:
- Nếu không vì hắn, ngươi căn bản sẽ không gặp phải nguy hiểm, hắn cứu ngươi không phải là điều đương nhiên sao?
Sở Sơ Nhan nhíu mày, tuy trước giờ đều biết có chút khó tính, trước kia không cảm thấy có gì, nhưng hiện giờ lại cảm thấy nàng ta có chút không giảng đạo lý.
May mà Sở Trung Thiên ở bên cạnh mở miệng:
- Được rồi được rồi, dẫu sao Vô Tung Huyễn Liên không chỉ cứu được Sơ Nhan, còn khiến tu vi của nàng ta đi lên một cấp bậc lớn, nói ra vẫn nên cảm tạ A Tổ. A Tổ, ngươi cũng đừng để ý, nhạc mẫu của ngươi chỉ là quan tâm tới an nguy của Sơ Nhan, trong nhất thời mới khẩu bất trạch ngôn, ngươi đừng để ở trong lòng.