Động tác của hắn rất chậm, có thể nói là cẩn thận từng li từng tí, một là lo lắng dùng sức không thỏa đáng làm tổn thương đến thân thể nàng ta, hai là lo lưu lại bất kỳ vết thương nào trên tấm lưng ngọc ngà hoàn mỹ không tỳ vết này.
Sở Sơ Nhan nhắm chặt mắt lại, toàn lực cảm giác sự tiến vào của đối phương.
Mỗi một cây ngân châm đâm vào thân thể, nàng ta đều có thể cảm thấy có thêm từng chút ấm áp, Hàn băng chi khí trong thân thể thì thuận theo ngân châm tiết ra ngoài.
Lúc ban đầu còn có chút khẩn trương, nhưng theo châm được cắm vào càng lúc càng nhiều, thân thể không hề khó chịu, cả người nàng ta triệt để được thả lỏng.
Nhận thấy hàn khí trong cơ thể đang dùng một tốc độ chậm chạp thông qua ngân châm tán vào trong không khí, trong lòng nàng ta bỗng nhiên khẽ động, nghĩ đến một vấn đề nghiêm trọng:
- Như vậy liệu có dẫn tới tu vi của ta bị hao tổn không?
Dẫu sao nàng ta chủ yếu là dựa vào Hàn băng chi khí để đả thương người, nếu tất cả hàn khí trong cơ thể đều bị bài tiết ra, vậy chẳng phải là Tuyết Hoa Thần Kiếm nàng ta khổ cực tu luyện nhiều năm sẽ triệt để bị phế ư?
Cảm thấy sự run rẩy trong thanh âm của nàng ta, Tổ An an ủi:
- Yên tâm đi, sẽ không thế đâu, châm cứu của ta chỉ giúp ngươi bài trừ hàn khí không khống chế được trong cơ thể, hàn khí bình thường trong nguyên mạch thì không bị ảnh hưởng.
Sở Sơ Nhan vô cùng bất ngờ, phải biết rằng nàng ta đã bị thương thành như vậy, theo lý thuyết có thể còn sống đã phải cám ơn trời đất rồi, nàng ta đã chuẩn bị tâm ly tu vi bị hao tổn rất nhiều thậm chí là lại trở thành phế nhân, ai ngờ đối phương lại nói với nàng ta là sẽ không như vậy.
Liên tưởng đến sự ngưng trọng và bi quan của Bao Hữu Lộ lúc trước, nhiều năm như vậy trôi qua nàng ta đã biết rõ trình độ của Bao đại phu, trong toàn bộ Minh Nguyệt Thành chỉ thua mỗi Kỷ Đăng Đồ mà thôi, cho nên tất cả đều là công lao của Tổ An.
Nghĩ đến ở trong địa cung cũng là hắn cứu mình, trong lòng Sở Sơ Nhan lập tức dâng lên ngàn vạn ngôn ngữ, lại không biết nên nói ra như thế nào, cuối cùng chỉ hóa thành hai chữ:
- Cám ơn.
Tổ An cười tiêu sái:
- Chúng ta là vợ chồng mà, cứu ngươi không phải là điều nên làm ư, việc gì phải cám ơn.
- Vợ chồng...
Sở Sơ Nhan lẩm bẩm trong miệng, trong nhất thời có chút thất thần.
Qua một lúc, bỗng nhiên nghe thấy thanh âm của Tổ An:
- Được rồi, quay lại đi.
Sở Sơ Nhan theo bản năng quay người lại, bỗng nhiên ý thức được không đúng, cúi đầu nhìn, sau đó há há miệng, theo bản năng muốn hét lên lại sợ kinh động tới muội muội ở bên ngoài.
Với cái tính tình đó của Tiểu Chiêu, còn không phải là ồn ào tới cả phủ ai cũng biết à.
Thấy mặt nàng ta đỏ ửng, Tổ An nhịn cười:
- Ngươi cũng không cần phải quá hoang mang, không phải ngươi lấy chăn che rồi ư, chỗ mấu chốt ta đâu có nhìn thấy được.
Nơi khác thì không đều bị ngươi thấy hết rồi à.
Trong mắt Sở Sơ Nhan hiện lên một chút u oán, có điều lại ngại nói ra miệng.
Ánh mắt Tổ An rơi xuống cái nhẵn nhụi thon dài nhẵn nhụi của nàng ta, xương quai xanh tinh xảo đẹp đẽ, còn có da thịt trắng như tuyết, trong nhất thời cảm thấy mũi có chút nóng lên.
- Nữ nhân này quả nhiên đủ đẹp, toàn thân không có chỗ nào là không phải cực phẩm.
Trong đầu vang lên thanh âm kinh thán của Mị Ly.
Tổ An không biết phải nói gì, thầm nghĩ tỷ tỷ ngươi cũng là nữ, sao lại cứ giống như kẻ mê gái vậy.
- Nói đến cùng đều là tại ngươi, nếu không phải vì ngươi thì ta đã có được nhục thân hoàn mỹ này rồi!
Mị Ly nghiến răng nghiến lợi nói.
- Tuy không bằng thân thể vốn có của ta, nhưng xinh đẹp như vậy, ta cũng không phải là không thể chấp nhận.
Đến từ Mị Ly, điểm nộ khí +256!
Tổ An:
- ...
Vẫn nghĩ tới việc này à!
- Ngươi có thể không nhìn nữa không...
Sở Sơ Nhan cảm thấy mình chưa từng yếu đuối như vậy, bình thường đã bao giờ phải cầu xin người khác đâu.
Tổ An cũng nghe mà trong lòng rung động, lập tức tỉnh táo lại, sắc mặt ửng đỏ:
- Ta lập tức bắt đầu đây.
Sở Sơ Nhan cúi đầu ừ một tiếng, không nói nữa.
Thanh âm của Mị Ly lại vang lên trong đầu hắn:
- Ấy ấy ấy, không chịu nổi, luyến ái này chua quá, thực sự khiến người ta chán ghét.
- Ở niên đại đó của các ngươi không có từ ngữ thời thượng như vậy à?
Tổ An có chút giật mình.
- Ngươi và Doanh Chính là ép duyên, đương nhiên là ghen tị với chúng ta rồi.
Mị Ly:
- ...
- Ngươi có tin ta lập tức buông tay mặc kệ, để lão bà ngươi đột tử tại chỗ không?
Đến từ Mị Ly, điểm nộ khí +666!
Tổ An lập tức chịu thua:
- Tỷ tỷ, ta sai rồi, xin ngài bớt giận...
Mất một lúc mới dỗ được nàng ta, Tổ An nghĩ sau này không thể động chút là mồm thối được, để tránh gặp phải phiền phức.
Tiếp theo Tổ An thu liễm tâm thần, bắt đầu châm cứu đằng trước cho Sở Sơ Nhan.
Bởi vì nàng ta kéo chăn che trước ngực, cho nên rất nhiều chỗ ở bụng đều bị che lại.
Tổ An đành phải nhẹ nhàng đẩy chăn ra, tìm huyệt vị châm vào.
Cả người Sở Sơ Nhan run rẩy, nhưng chung quy vẫn không nói gì.
Toàn bộ quá trình nàng ta rất khó chịu, Tổ An cũng vậy, dẫu sao muốn coi cảnh đẹp trước mắt như vô vật là rất khó khăn.
Chú ý thấy hô hấp của hắn trở nên càng lúc càng ồ ồ, trán cũng lấm tấm mồ hôi, mặt Sở Sơ Nhan lộ vẻ không đành lòng, mỗi hồng khẽ mở:
- Trị liệu cho ta có phải hao tổn rất lớn không?
Tổ An sửng sốt, biết nàng ta hiểu lầm, nhưng hắn sao lại đi giải thích hiểu lầm mỹ lệ như vậy, thế là liền nói kiểu ba phải:
- Vẫn ổn, ta chịu được.