Lục Địa Kiện Tiên (Dịch)

Chương 456 - Chương 456: Phi Tặc Nửa Đêm (2)

Chương 456: Phi Tặc Nửa Đêm (2) Chương 456: Phi Tặc Nửa Đêm (2)

Sở Sơ Nhan muốn nói lại thôi, ánh mắt nhìn về phía hắn có thêm mấy phần nhu hòa và cảm kích.

- Trình độ vô sỉ của tên gia hỏa ngươi thật sự vượt quá sức tưởng tượng của ta, xem ra sau này ở chung với ngươi phải cẩn thận một chút, để tránh không cẩn thận lại bị ngươi lừa.

Thanh âm châm chọc khiêu khích của Mị Ly vang lên trong đầu.

Tổ An không biết phải nói gì:

- Ngươi đừng có xinh đẹp thì hay đổi trắng thay đen chứ, rõ ràng là ngươi lừa ta nhiều lần mà.

- Hừ, nói chung ngươi không phải người tốt.

Mị Ly lạnh lùng nói.

- Tỷ tỷ ngươi cũng không phải người tốt, nếu tính như vậy thì chúng ta có phải là tuyệt phối không?

Tổ An đã châm cứu gần hết huyệt đạo trên người Sở Sơ Nhan, cũng không ngại đắc tội một chút với Mị Ly.

- Ngươi là đang đùa giỡn ta à?

Thanh âm của Mị Ly đề cao tám độ.

Đến từ Mị Ly, điểm nộ khí +511!

- Đùa chút thôi, giận như vậy làm gì.

Tổ An cười nói.

- Nếu là năm đó, loại người như ngươi sớm đã bị ta hạ lệnh cắt lưỡi rồi.

Mị Ly hừ lạnh một tiếng, không nói nữa, không biết có phải lại lâm vào ngủ say hay không.

Trên mặt Tổ An lộ ra nụ cười, thỉnh thoảng cãi nhau với nàng ta như vậy dường như cũng rất thú vị.

Phục hồi tinh thần, rút từng cây ngân châm ra khỏi người Sở Sơ Nhan:

- Hiện tại cảm thấy thế nào?

- Cảm thấy... Giống như ở trong suối nước nóng vậy.

Sở Sơ Nhan có chút không dám tin, lúc trước thường xuyên tứ chi lạnh lẽo, chỗ bụng hàng năm đều như có một khối hàn băng, hiện giờ tuy chưa hoàn toàn biến mất, nhưng cảm giác cả người đã thoải mái hơn rất nhiều.

Cho dù nàng ta không hiểu y thuật, cũng biết loại trị liệu này quả nhiên có hiệu quả.

- Cứ kiên trì như vậy hai ba tháng, chắc sẽ triệt để trị tận gốc bệnh trên người ngươi.

Tổ An cất ngân châm vào trong túi, đồng thời đương nhiên cũng không quên thưởng thức thân thể mà vô số người mong nhớ ngày đêm trước mắt.

Đối với ánh mắt không kiêng nể gì của hắn, Sở Sơ Nhan đã chết lặng rồi, thầm nghĩ dù sao cũng bị hắn thấy hết rồi, có nhìn thêm một cái cũng chẳng sao.

- Còn lâu như vậy cơ à?

Sở Sơ Nhan khẽ nhíu mày, thời gian quá lâu, khó tránh khỏi sẽ bị người trong phủ phát hiện ra điều gì dị thường.

- Cho nên cân nhắc lại chuyện chúng ta ở chung đi, ta chuyển tới đây, trị liệu cho ngươi cũng tiện hơn.

Tổ An cười hì hì nói.

- Cho ta thêm một chút thời gian được chứ, hiện tại ta... Thật sự chưa chuẩn bị xong.

Trong ánh mắt Sở Sơ Nhan có thêm một tia cầu xin.

Trong lòng Tổ An mềm nhũn:

- Nhưng mỗi ngày tới phòng ngươi lâu như vậy, chung quy sẽ khiến người ta hoài nghi.

Sở Sơ Nhan nói nhỏ:

- Như vậy đi, ngươi cứ sau nửa đêm thì đến đây, đừng để người ta thấy, ta để cửa cho ngươi.

- Thật à?

Mắt Tổ An sáng rực lên.

Phản ứng của hắn khiến Sở Sơ Nhan hoảng sợ, vội vàng giải thích:

- Chỉ là tới đây... Tới đây trị liệu, ngươi đừng nghĩ linh tinh.

- Đó là tất nhiên.

Tổ An mỉm cười, có câu lâu ngày tình, cô nam quả nữ mỗi ngày đêm hôm khuya khoắt ở cùng một chỗ, muốn sinh tình không phải là rất dễ dàng sao.

Đúng lúc này, xa xa truyền đến một tiếng ưm, Tần Vãn Như nằm trên giường bỗng nhiên giật giật, chắc là dược tính của mông hãn dược sắp hết rồi.

Biết mẫu thân sắp tỉnh, Sở Sơ Nhan hoa dung thất sắc, vừa nghĩ tới mẫu thân nhìn thấy cảnh mình hiện giờ thân không mảnh vải ở cùng một chỗ với Tổ An, nàng ta liền cảm thấy tim đập thình thịch, vội vàng đẩy Tổ An:

- Ngươi đi mau đi, đừng để mẫu thân thấy, sao ngươi lại ngây ra thế.

Chú ý thấy ánh mắt đờ đẫn của đối phương, nàng ta theo bản năng cúi đầu nhìn một cái, mới phát hiện bởi vì mình đẩy hắn, áo ngủ trước ngực tuột xuống hơn nửa, lộ ra một mảng lớn phong quang kiều diễm.

Sở Sơ Nhan:

- ...

Tổ An:

- ...

Từ cửa sổ trong khuê phòng của Sở Sơ Nhan nhảy ra, nhớ lại tình hình vừa rồi, trên đường trở về cũng không nhịn được mà cười ngây ngốc.

Đúng lúc này, bỗng nhiên một đạo thân hình từ tường viện bên cạnh nhảy tới, vừa hay ngã vào người hắn, hai người lập tức ngã sấp xuống.

- Mẹ kiếp!

Tổ An đang hồi vị tình hình vừa rồi, lại bị một người đập trúng, đổi lại là ai cũng phải tức giận.

Khi đang muốn mở miệng chửi, bỗng nhiên cảm thấy xúc cảm có chút không đúng, không phải là tiểu tặc ăn cắp gì cả, mà là một thân thể cực kỳ mềm mại thon thả, trên người còn có mùi thơm thanh nhã quen thuộc.

Hiển nhiên đối phương cũng không ngờ phía dưới lại có người, bị hắn ấn loạn lên người, không khỏi vừa xấu hổ vừa giận dữ, vươn tay ra muốn tấn công hắn.

Hiện tại Tổ An nay đã hơn xưa, vươn tay ra bắt lấy hai tay đối phương, lúc này đã thấy rõ dung mạo của đối phương, không khỏi sửng sốt:

- Sao lại là ngươi?

Lúc này đối phương cũng thấy rõ bộ dạng của hắn, công kích trên tay cũng ngừng lại, thanh âm có thêm mấy phần kinh ngạc vui sướng:

- Là ngươi à?

Thiếu nữ trước mắt môi hồng răng trắng, mặt trái xoan tinh xảo phối thêm một cái bím tóc xinh đẹp, trên bím tóc dùng nơ con bướm màu lam nhạt buộc lại, lộ ra vô cùng xinh đẹp mê người, không phải Kiều Tuyết Doanh thì là ai?

- Sao ngươi lại đột nhiên đến Sở gia? Chẳng lẽ là nhớ ta à?

Mặc dù ngoài miệng Tổ An thì trêu đùa, nhưng trong lòng cũng rất nghi hoặc, theo lý thuyết nàng ta là từ Sở gia phản ra, có thế nào cũng không thể quay lại đây mới đúng.

Khi nói chuyện chú ý thấy sắc mặt của nàng ta có thêm mấy phần đỏ bừng không bình thường so với thường ngày.

Lúc này Kiều Tuyết Doanh hiển nhiên cũng có phản ứng, trên mặt lộ ra vẻ một chút hoảng hốt:

- Mau... Mau đi mời Minh Nguyệt Công!

- Làm sao vậy?

Bình Luận (0)
Comment