Ít nhất cũng là Thất phẩm, thậm chí Bát phẩm mà vừa rồi Tổ An hô lên là cũng có khả năng.
Nhưng một cao thủ siêu cấp như vậy không ngờ lại bị Tổ An giết chết một cách dễ dàng như vậy?
Từ vừa rồi đến bây giờ mới qua bao lâu?
Thậm chí một chút động tĩnh chiến đấu cũng không nghe được, chứng minh người bịt mặt này bị dùng ưu thế cực lớn nghiền ép.
Nhưng sao có thể như vậy được?
Lúc này Tổ An dĩ nhiên vẫn duy trì tư thế vừa sử ra Lục Mạch Thần Kiếm mà hắn nói vừa rồi, thường ngày nhìn thấy tư thế này, không thiếu được sẽ cảm thấy có chút buồn cười.
Nhưng lúc này lại cảm thấy quanh người hắn giống như được bao phủ một tầng quang hoàn thần bí.
- Mau đi tra thân phận của người đó.
Dẫu sao nàng cũng là chủ mẫu một nhà, sau khi trải qua một thoáng thất thần ngắn ngủi lập tức khôi phục lại, vừa chỉ thị thủ hạ đi điều tra, vừa đi tới bên cạnh Tổ An:
- Tiểu An, ngươi... Không sao chứ?
- Trước kia đã nói rồi, đừng gọi ta là Tiểu An, xin hãy gọi ta là A Tổ, tổ của Ngô Ngạn Tổ.
Tổ An vừa nói vừa giãy giụa nhận mạnh rồi mới đứng lên.
Dẫu sao một mực bảo trì loại tư thế này cũng có chút khó khăn, hơi sơ ý chút sẽ vì bước chân sải quá lớn mà không cẩn thận kéo giãn trứng.
- Ôi chao, ôi chao, đỡ ta với, thắt lưng... Thắt lưng...
Tổ An vừa rồi vì ra vẻ khệnh khạng, bày ra một tạo hình đặc biệt khó, cho nên hiện tại muốn đứng lên thì có chút khó khăn.
Tần Vãn Như:
- ...
Nàng ta vốn đang có một đống nghi hoặc muốn hỏi, kết quả phát hiện hắn lại quay về bộ dạng quen thuộc với mình đó.
Vừa rồi muốn nói gì?
Bị người này làm quên mất rồi.
Tần Vãn Như nhìn Tổ An một cái, vất vả lắm mới thu thập được lại tâm tình:
- Ngươi có bị thương không? Hiện tại cảm thấy thế nào? Vừa rồi ta nhìn thấy người đó đánh một quyền vào ngực ngươi...
Nếu người đó thực sự là cao thủ Bát phẩm, đừng nói là người bình thường, cho dù là trượng phu Sở Trung Thiên, đệ nhất cao thủ của cả Minh Nguyệt Thành, bị hắn đánh một quyền vào ngực, không chết cũng trọng thương.
Cho nên lúc này nàng ta thật sự rất lo lắng thân thể Tổ An xảy ra vấn đề gì.
- Bị thương, đúng, ta bị thương rồi.
Tổ An ôm ngực khoa trương kêu lên, theo bản năng làm bộ dựa tới người nàng ta. Có điều vừa làm được một nửa động tác bỗng nhiên nhớ tới nàng ta không phải lão bà của mình, sợ tới mức vội vàng rụt tay về gãi gãi đầu.
- Chuẩn bị cho ta một chút nguyên thạch Thiên cấp, ặc, không, Địa cấp Thiên cấp đều được; Ngoài ra lại chuẩn bị một số đan dược thượng phẩm, thiên tài địa bảo bổ dưỡng, toàn bộ đưa tới cho ta, ta phải chữa thương.
Tần Vãn Như:
- ...
Nghe thấy bộ dạng công phu sư tử ngoạm của hắn, nàng ta tất nhiên biết hắn căn bản không bị thương gì cả.
Có điều vừa rồi đối phương đã lập cho Sở gia, ở trước mặt nhiều người như vậy cũng không tiện quát mắng hắn, đành phải phụng phịu nhìn về phía Nhạc Sơn ở một bên khác:
- Điều tra ra thân phận của kẻ xâm nhập đó chưa?
Nhạc Sơn lắc đầu:
- Chưa, trên người hắn không có thứ chứng minh thân phận, hơn nữa mặt hắn...
Nói xong có chút nghĩ lại mà sợ nhìn Tổ An một cái, mới nói:
- Một chiêu Lục Mạch Thần Kiếm vừa rồi của Cô gia uy lực thật sự quá lớn, đầu người này cơ hồ đã nát bấy, căn bản không thể phân biệt mặt mũi.
Tổ An cũng cảm thấy buồn nôn, thầm nghĩ Mễ lão đầu không khỏi quá tàn bạo rồi, giết người chỉ là một cái gật đầu, đây là ngươi ngươi coi đầu hắn là dưa hấu mà đập à?
Tay giấu ra sau lưng không ngừng quệt lên quần áo, vừa rồi hắn vì ra vẻ khệnh khạng chỉ lên đầu Thạch Nhạc Chí, đầu ngón tay lúc này nhơm nhớp, cũng không biết là máu hay là óc.
Có điều cảm nhận được đám thị vệ đang đang dùng ánh mắt một phần khiếp sợ hai phần kinh hai ba phần hâm mộ bốn phần sùng bái nhìn mình, Tổ An lập tức giống như được ăn quả nhân sâm, ba vạn sáu ngàn lỗ chân lông cả người không có cái nào là không thoải mái.
Thì ra cảm giác làm cao thủ là thích như vậy!
Cho dù là giả, vậy cũng là dựa vào bản sự của ta mà giả vờ!
- Tiểu...
Tần Vãn Như dừng một chút, sửa lại.
- A Tổ, ngươi biết thân phận của người này không?
Tổ An do dự một chút, vẫn lắc đầu nói:
- Không biết, vừa rồi ta bởi vì lo lắng cho thương thế của Sơ Nhan, đêm không thể ngủ, đi dạo xung quanh, kết quả người này bỗng nhiên nhảy vào động thủ với ta.
Sở dĩ không nói ra thân phận của Thạch Nhạc Chí, chủ yếu là không muốn cây cao đón gió, Thạch Nhạc Chí là Bát phẩm mà mọi người đều biết, nếu chết trên tay mình, đảm bảo sẽ hấp dẫn ánh mắt của tất cả thế lực trong Minh Nguyệt Thành.
Đến lúc đó tất cả mọi người đến điều tra, cả người hắn đều là miệng cũng không thể nói rõ.
Để lộ bản thân ở trước đài, thật sự không phù hợp với phong cách của hắn, cứ ở trong chỗ tối đánh lén thì tốt hơn.
Để tên gia hỏa Thạch Côn đó nghi thần nghi quỷ đi.
Tần Vãn Như ở bên cạnh nghe thấy hắn lo lắng cho an nguy của nữ nhi, thầm gật đầu, coi như ngươi vẫn còn lương tâm.
Có điều sự nghi hoặc trong lòng nàng vẫn không giảm:
- Vì sao vô duyên vô cớ lại bỗng nhiên có một người lao ra muốn giết ngươi?
Tổ An nhún vai:
- Sao ta biết được, nam nhân ưu tú giống như ta, ở đâu mà chẳng có vô số mỹ nữ ái mộ, nói không chừng nam tử đó bởi vậy mà tâm sinh oán hận, mới chạy tới tìm ta trả thù.
Tần Vãn Như:
- ...
Nhạc Sơn:
- ...
Một đám thị vệ:
- ...
Đột nhiên bọn họ minh bạch, tính tình giống như hắn, không kết thù khắp nơi mới là lạ, có người tới giết hắn không có gì kỳ quái, không ai tới giết hắn mới là lạ.