Lục Địa Kiện Tiên (Dịch)

Chương 464 - Chương 464: Cao Sơn Ngưỡng Chỉ (2)

Chương 464: Cao Sơn Ngưỡng Chỉ (2) Chương 464: Cao Sơn Ngưỡng Chỉ (2)

Nhìn thấy phản ứng của mọi người Tổ An biết bọn họ hơn phân nửa là không tin, không khỏi thầm cảm thán nhân sinh đúng là tịch mịch như tuyết, rõ ràng ta nói thật các ngươi lại không tin, ta nói láo thì các ngươi ngược lại tin chắc không nghi ngờ.

Tần Vãn Như lại mở miệng nói:

- Sao ngươi biết hắn là Bát phẩm?

- Ta thấy bộ dạng hò hét trâu bò của hắn mới đoán bừa.

Tổ An chớp chớp mắt, vẻ mặt vô tội nói.

Lúc này Tần Vãn Như mới thoải mái, nếu đúng là Bát phẩm thì sao có thể bị hắn giết dễ dàng như vậy, chắc nhiều nhất là Thất phẩm, nói không chừng chỉ là Lục phẩm đỉnh phong.

Có điều bất kể là loại nào, Tổ An này cũng không thể giết được:

- Ngươi rốt cuộc là làm thế nào mà giết được hắn?

- Bởi vì ta mạnh!

Tổ An xòe tay.

- Các ngươi cũng không phải chưa từng thấy tư thế oai hùng của ta trên lôi đài, ta cũng là cao thủ, muốn giết một cao thủ khác thì khó lắm ư?

Tần Vãn Như hừ một tiếng, chỉ cho rằng là hắn không muốn nói, cũng lười chẳng muốn hỏi nữa.

- Đúng rồi, nữ nhân đó vừa rồi đâu rồi?

Nghĩ đến vừa rồi thấy hắn dắt tay một nữ tử khác, sắc mặt Tần Vãn Như lập tức trầm.

- À, nữ tử đó thấy tình thế không đúng liền chạy tới bên kia rồi.

Tổ An lộ ra biểu cảm bừng tỉnh đại ngộ.

- Ta đã nói mà, với tính tình nhân ái của ta sao lại có cừu gia tới giết ta, chắc là vì đuổi giết nữ tử đó mà đến.

- Đáng tiếc, chạy quá nhanh, không lưu lại phương danh, ta cứu tính mạng nàng ta, nàng ta có thế nào cũng phải lấy thân báo đáp mới đúng.

Đám người Nhạc Sơn nhìn hắn với hâm mộ, thầm nghĩ cô gia đúng là thần nhân, ở trước mặt nhạc mẫu không ngờ vẫn ảo tưởng nữ nhân khác lấy thân báo đáp đối với hắn.

Tần Vãn Như lại nghĩ nhầm, vừa rồi mình dường như cũng được hắn cứu, có phải người này có ám chỉ gì không?

- Phì, thách hắn cũng không dám có gan đó!

Hai má nóng lên, chung quy vẫn cảm thấy ở lại nơi này có chút không được tự nhiên, thế là vội vàng an bài thủ hạ đi kiểm tra chung quanh phủ, xem còn có cá lọt lưới hay không.

Ngoài ra phái thêm mấy tổ binh lính tuần tra ngoại vi Sở gia, để tránh lại bị người ta xông vào.

Đồng thời nàng ta triệu tập mấy phòng mấy, còn có đám tâm phúc Nhạc Sơn, Hồng Trung thảo luận chuyện đêm nay.

Rất nhanh trong sân chỉ còn lại một mình Tổ An, sau khi xác nhận bốn bề vắng lặng, hắn vội vàng đi tới bụi cỏ ôm Kiều Tuyết Doanh ra.

Hiện giờ cả người nàng ta giống như từ trong lò lửa đi ra, nóng hầm hập.

Hắn lo lắng bị người khác phát hiện, vội vàng ôm về chỗ ở của mình.

Bởi vì nguyên do phủ có trộm, mấy thị vệ lúc trước được an bài ở ngoài phòng hắn cũng bị điều đi, vừa hay tiện cho hắn hành động.

Vội vàng tìm trà lạnh cho Kiều Tuyết Doanh uống vào, đang muốn đi lấy nước chườm lạnh cho nàng ta, tay lại bị kéo lại, hắn quay đầu nhìn, phát hiện Kiều Tuyết Doanh đã tỉnh lại, hai má đỏ hồng, hai mắt ngập nước, đã không còn vẻ trong suốt linh động thường ngày, mà biến thành mị nhãn như tơ:

- Đừng đi.

- Ta đi chuẩn bị nước lạnh cho ngươi, hoặc là ta trực tiếp ôm ngươi vào trong hồ tắm nước lạnh, chắc có thể giải được dược tính trong cơ thể ngươi.

Tổ An vội vàng nói.

Kiều Tuyết Doanh lắc đầu:

- Thuốc người Thạch gia dùng nào có dễ giải như vậy.

- Đúng rồi, Thanh Tâm Tĩnh Khí Hoàn lần trước Tiểu Hi đưa cho ngươi còn không?

Tổ An vừa nói vừa sờ sờ trên người mình, đáng tiếc Kỷ Tiểu Hi sao lại cho hắn loại thuốc này.

- Không.

Kiều Tuyết Doanh khẽ lắc đầu, đồng thời một mực nhìn hắn.

- Vậy phải làm sao bây giờ?

Tổ An nhíu mày nói.

- Hay là ta cõng ngươi đi tìm Kỷ Tiểu Hi nhé.

- Ngốc tử, ngươi là thực sự không hiểu hay là giả vờ không hiểu?

Thanh âm thường ngày mỏ nhọn răng sắc của Kiều Tuyết Doanh lúc này lại thanh thúy dễ nghe như châu rơi khay ngọc, hiện giờ trên giọng nói giống như phết thêm đường, nghe ngọt lịm động lòng người.

Nghe thấy thanh âm ngọt lịm của nàng ta trong lòng Tổ An giống như có con mèo đang cào, hắn quay đầu nhìn thiếu nữ mặt như hoa đào đang nằm trên giường, chỉ cảm thấy cổ họng có chút khô khốc, gian nan nói:

- Kỳ thật... Ta là chính nhân quân tử.

Nếu là trước kia Kiều Tuyết Doanh nghe thấy hắn nói như vậy hơn phân nửa là sẽ tức giận, nhưng lúc này nàng ta lại mắt điếc tai ngơ, chỉ nắm chặt lấy tay hắn:

- Đừng bỏ ta, ta sợ.

- Được được, ta không đi nữa.

Tổ An ngồi xuống bên giường, vừa sửa sang lại tóc tai rối bời bị mồ hôi làm ướt nhẹp của nàng ta vừa an ủi nói.

Hắn cũng sẽ không ngốc đến mức lúc này lại rời khỏi, kiếp trước xem nhiều kịch truyền hình máu chó như vậy, vạn nhất khi mình rời khỏi đi tìm thuốc giải, kết quả lại có Doãn Chí Bình chạy tới, vậy thì đúng là muốn khóc cũng khóc không được.

Kiều Tuyết Doanh thì ừ một tiếng, thuận thế ôm chặt lấy hắn, dù sao cũng là thiếu nữ chưa trải sự đời, nàng ta cũng không rõ phải làm như thế nào, chỉ là thân thể theo bản năng ôm chặt lấy nam tử bên cạnh, da thịt đỏ sẫm như máu, giống như chỉ có như vậy mới có thể hóa giải lửa nóng trong lòng.

- Giúp... Giúp ta...

Kiều Tuyết Doanh lẩm bẩm, nói một số từ ngữ mơ hồ không rõ.

Tổ An cũng có chút khinh bỉ mình, đều bị thuốc của Kỷ Tiểu Hi lúc trước khiến cho thần hồn nát thần tính, không ngờ lại quên mất phương pháp giải độc trực tiếp đơn giản nhất này.

Nhìn đôi môi ướt át kiều diễm của thiếu nữ, cổ họng Tổ An giật giật, không kìm lòng được mà ghé tới.

Mắt thấy đang muốn hôn môi, bỗng nhiên ngoài cửa truyền đến thanh âm của Sở Hoàn Chiêu:

- Tỷ phu, tỷ phu.

Tổ An sợ tới mức lập tức ngồi ngay ngắn lại, đùa gì thế, nếu để cô gái nhỏ đó thấy một màn này thì toi đời.

Bình Luận (0)
Comment