Lúc trước Kiều Tuyết Doanh phản ra khỏi Sở gia, Sở Hoàn Chiêu thân là người Sở gia, nếu nhìn thấy thì chắc chắn sẽ không dễ dàng bỏ qua.
Càng xấu hổ hơn là lúc này Kiều Tuyết Doanh lại có bộ dạng như vậy, bị nàng ta nhìn thấy thì mình có nhảy vào sông Hoàng Hà cũng không rửa sạch.
Hắn vội vàng nhìn chung quanh, đáng tiếc phòng cô gia này của hắn thật sự quá đơn sơ, cũng không có chỗ nào để giấu người.
Nghe thấy tiếng bước chân càng lúc càng gần, trong lòng hắn bỗng nhiên khẽ động, nhớ đến chiêu số của Vi Tiểu Bảo năm đó, vội vàng dùng chăn chùm lên người Kiều Tuyết Doanh, sau đó dùng màn đầu giường che lại, mình thì chắn ở phía trước nàng ta, để tránh nàng ta ngã xuống.
- Cô nãi nãi, đợi chút, đừng gọi ầm lên nữa.
Tổ An vội vàng nhắc nhở, lúc này dược tính của Kiều Tuyết Doanh đang phát tác, nếu không cẩn thận rên thành tiếng, vậy muốn không chết cũng phải lột da.
- Tỷ phu, tỷ phu?
Tiếng bước chân truyền đến, Sở Hoàn Chiêu đã vội vã xông vào.
Mí mắt Tổ An giật giật, nha đầu này đúng là nữ bạo lực, vừa rồi mình rõ ràng đã khóa trái cửa, kết quả nàng ta lại trực tiếp phá ra.
- Tiểu Chiêu, là ngươi à.
Tổ An miễn cưỡng cười cười, trong lòng lại biết lúc này mình cười chắc còn khó coi hơn là khóc.
- Ơ, ngươi ở bên trong à, vậy vì sao vừa rồi ta gọi ngươi lại không có phản ứng?
Sở Hoàn Chiêu hoài nghi.
- Ngươi gọi ta à?
Tổ An giả ngây giả ngô nói.
- Không nghe thấy, đúng rồi, sao ngươi lại tới đây, không chăm sóc tỷ tỷ à?
- Bên tỷ tỷ có mẫu thân chăm sóc rồi, ta nghe nói ngươi đánh nhau với một cao thủ thần bí, ta... Tỷ tỷ lo lắng ngươi có chuyện gì, bảo ta tới thăm ngươi.
Sở Hoàn Chiêu nói như pháo liên châu, có điều loại thanh âm thiếu nữ này vốn là non mềm trong trẻo, lọt vào tai vẫn có một loại hưởng thụ cực hạn.
Chỉ có điều lúc này Tổ An lại không có tâm tình mà hưởng thụ:
- Tỷ tỷ ngươi thật sự lo lắng cho ta à?
Trong giọng nói tràn ngập vẻ kinh ngạc.
- Tuy nàng ta không nói, nhưng ta nhìn ra được, hơn nữa còn nói bóng nói gió bảo ta tới xem.
Sở Hoàn Chiêu hoài nghi.
- Hai ngươi ở trong bí cảnh có phải đã xảy ra chuyện gì mà ta không biết không, vì sao thấy quan hệ hiện tại của các ngươi thân thiết hơn lúc trước rất nhiều?
- Có à? Ha ha, chắc là lực tương tác của cá nhân ta quá mạnh, tỷ tỷ ngươi tiếp xúc với ta mấy ngày, liền có cái nhìn mới về ta.
Tổ An cười ha ha.
- Đúng rồi, vừa rồi ngươi cứu tỷ tỷ ta thế nào vậy, ta thấy khí sắc của nàng ta dường như đã tốt hơn rất nhiều, xem ra biện pháp của ngươi thật sự hữu hiệu rồi.
Sở Hoàn Chiêu tò mò nói.
- Ngươi đi hỏi tỷ tỷ ngươi ý.
Cách màn và chăn gấm, cũng có thể lờ mờ cảm thấy người Kiều Tuyết Doanh đang rất nóng, lúc này Tổ An nào có tâm tình mà giải thích với nàng ta những cái này.
- Ta hỏi nhưng nàng ta không nói cho ta biết.
Sở Hoàn Chiêu bĩu môi, trực tiếp ngồi xuống bên giường.
- Cảm giác sau khi từ bí cảnh về, các ngươi đều thay đổi, ta ngược lại thành một ngoại nhân.
Tổ An:
- ...
Ta và tỷ tỷ ngươi mới là vợ chồng, chẳng lẽ là người trong với ngươi à.
Có điều hắn cũng minh bạch ý tứ của đối phương, dẫu sao lúc trước hai người là vợ chồng hữu danh vô thật, nàng ta và Sở Sơ Nhan là thân tỷ muội, mình đúng là người ngoài đối với hai nàng;
Đồng thời lúc trước nàng ta cũng là người duy nhất ở trong phủ tốt với mình, đối với hai người mà nói, Sở Sơ Nhan trên ý nghĩa nào đó là người ngoài.
Nhưng hiện tại quan hệ của hắn và Sở Sơ Nhan tiến thêm một bước, nàng ta ngược lại bị gạt ra khỏi vòng, cho nên trong lòng khó tránh khỏi có chút mất mát.
- Đúng rồi, ngươi có bị thương không?
Sở Hoàn Chiêu nhớ tới ý đồ đến đây, vội vàng đứng dậy đến bên cạnh hắn xem xét, vừa nói còn vừa sờ tới sờ lui trên người hắn, xem có chỗ nào bị thương hay không.
Tổ An hoảng sợ, hiện giờ nàng ta cách Kiều Tuyết Doanh có thể nói là gần trong gang tấc, nói không chừng không cẩn thận sẽ đụng đến người Kiều Tuyết Doanh.
Hắn vội vàng nghiêng người sang bên cạnh, chặn Sở Hoàn Chiêu lại nhiều hơn:
- Yên tâm, ta không sao, ta thần công cái thế, chỉ là tiểu tặc, sao có thể làm ta bị thương.
- Nghe nói ngươi sử ra Lục Mạch Thần Kiếm gì đó?
Sở Hoàn Chiêu hậm hừ nói.
- Sao, không được à?
Cảm thấy vẻ trêu tức trong ngữ khí của nàng ta, Tổ An không khỏi tức giận.
- Hừ, ngươi lừa người khác còn được chứ làm sao mà lừa được ta, ngươi là trình độ gì ta còn không rõ à.
Sở Hoàn Chiêu nghĩ đến cảnh lúc trước mình dùng roi quất hắn, trên mặt không khỏi hiện ra nụ cười đắc ý.
Tổ An hiển nhiên cũng nghĩ tới chuyện này, nghiêm mặt nói:
- Đó là ta không muốn chấp nhặt với một tiểu cô nương như ngươi, hơn nữa, về sau ta lại tiến hóa, loại thiên tài giống như ta, vừa gặp phong vân liền hóa rồng, trong thời gian ngắn tu vi lớn mạnh vượt bậc thì có gì là lạ.
- Rồi rồi rồi, ngươi là thiên tài.
Sở Hoàn Chiêu đang cười, bỗng nhiên biến sắc, khịt khịt mũi.
- Ơ, sao lại có mùi nữ nhân?
Tổ An:
- ...
Ngươi là chó à? Sao thế cũng ngửi ra được.
Thường ngày mùi trên người Kiều Tuyết Doanh đều rất nhạt, nhưng hôm nay dược tính phát tác, khiến cho trong thân thể phát ra một loại mùi thơm giống như lan mà không phải lan, giống như xạ hương mà không phải xạ hương, hiện giờ nàng ta ở gần như vậy, không ngửi thấy mới là lạ.
- Giỏi lắm, ngươi kim ốc tàng kiều ở đây!
Sở Hoàn Chiêu kích động nhảy lên.
- Chẳng trách vừa rồi ta gọi ngươi ngươi lại không trả lời, ngươi khẳng định là đang chơi bời với nữ nhân nào ở đây rồi?
- Là ai, mau ra đây!