Sở Hoàn Chiêu vừa nói vừa bắt đầu tìm kiếm quanh phòng.
- Nói hưu nói vượn gì thế, ta vì tỷ tỷ ngươi mà thủ thân như ngọc, băng thanh ngọc khiết... Ta là người như vậy sao?
Tổ An chột dạ nói.
- Tên gia hỏa ngươi chính là người như vậy!
Sở Hoàn Chiêu hừ một tiếng, tay lại không ngừng chút nào, trực tiếp quỳ gối, đầu tiên là tìm dưới gầm giường.
Nàng ta căn bản không ý thức được tư thế này của một cô gái là đẹp tới mức nào, đường cong đầy sức sống thanh xuân nó có lực trùng kích thị giác mãnh liệt ra sao với nam nhân ở phía sau.
Tổ An vội vàng di dời tầm mắt, chột dạ sờ sờ mũi, thầm nghĩ hôm nay đúng là gặp quỷ rồi, sớm muộn gì cũng lọt vào trong tay những nữ yêu tinh này.
Sau khi Sở Hoàn Chiêu nhìn thấy dưới gầm giường không có ai, lại đứng dậy bắt đầu lục tìm quanh phong, lúc thì mở tủ, lúc thì đi ra sau bình phong xem xét.
Chỉ tiếc gian nhà này vốn cũng không lớn, nàng ta tìm cả nửa ngày cũng không tìm thấy gì.
- Rốt cuộc ngươi giấu nàng ta ở đâu?
Sở Hoàn Chiêu càng tìm càng nóng nảy.
- Làm gì có nữ nhân, không phải ngươi cũng tìm rồi ư, không có mà.
Tổ An xòe tay, ra vẻ oan uổng nói.
Sở Hoàn Chiêu bỗng nhiên ồ một tiếng:
- Sao ngươi lại một mực ngồi đó?
Vừa nói vừa nghiêng đầu nhìn về phía sau hắn.
Tim Tổ An như nhảy ra ngoài, cái khó ló cái khôn một tay ôm lấy nàng ta:
- Tiểu Chiêu, ngươi quan tâm ta như vậy, có phải ghen tị không?
Sở Hoàn Chiêu lập tức quýnh lên:
- Ta ghen cái gì, ta là kiểm tra hộ tỷ tỷ!
- Mới cả ngươi mau thả ta ra!
Sự rụt rè của Thiếu nữ khiến nàng ta theo bản năng mà giãy giụa, tay đẩy hắn, lại ấn đến chỗ nào đó, hai người lập tức run lên.
Một tấm Sở Hoàn Chiêu đỏ bừng, giãy ra:
- Tỷ phu sắc lang biến thái, không ngờ ngươi... Không ngờ ngươi lại có loại ý đồ này với ta! Ta sẽ đi nói với tỷ tỷ!
Nói xong giậm giậm chân, vừa thẹn vừa vội tông cửa lao ra.
Tổ An bực lắm, không phải hắn biến thái, mà là vừa rồi bị Kiều Tuyết Doanh khơi dậy phản ứng sinh lý bình thường, vừa hay bị nàng ta đụng tới, thế cho nên mới hiểu lầm là... với nàng ta.
Có điều có thể đuổi được nàng ta đi như vậy, hắn cao hứng còn không kịp, sao lại đi giải thích làm gì.
Vội vàng chạy tới đóng cửa lại, nhìn thấy chốt cửa bị đụng gãy đôi, mí mắt hắn giật giật, nha đầu này đúng là nữ bạo lực.
Lo lắng lại bị người ta xông vào, hắn dứt khoát lấy Thái A Kiếm cài ngang cửa thay cho chốt.
Kiều Tuyết Doanh bị chăn quấn lại đứng không vững, đang sắp ngã xuống đất, hắn vội vàng chạy về bế nàng ta đặt lên giường.
- Nhị tiểu thư dường như đối với ngươi cũng...
Kiều Tuyết Doanh nói đến một nửa thì ngừng lại, trực tiếp hai tay ôm lấy cổ hắn, đôi môi đã dí vào.
Thân thể giống như lửa nóng, còn có một mùi thơm thấm vào ruột gan, đầu Tổ An ầm một tiếng, tình cảnh này, có nam nhân nào mà chịu được?
- Vì sao trên người ngươi lại thơm như vậy?
Tổ An cuối cùng tranh thủ lúc rảnh mà hỏi.
Một đôi mắt sáng của Kiều Tuyết Doanh nửa mở nửa khép, miệng lẩm bẩm đáp:
- Ta là Mộc Tinh Linh nhất tộc, vốn là thân cận với tự nhiên, trên người có mùi hoa cũng chẳng có gì lạ.
- Nhưng vì sao trước kia không ngửi thấy?
Tổ An càng lúc càng tò mò, mùi này cực kỳ đặc thù, tuyệt không phải bất kỳ mùi phấn son nào trước kia đã gặp, hai người cũng không phải lần đầu tiên ôm nhau.
- Bởi vì... Chỉ khi... Động tình cực độ mới phát ra mùi như vậy.
Kiều Tuyết Doanh nhắm hai mắt lại, lông mi run run, ngực không ngừng nhấp nhô đã biểu hiện ra tâm tình của nàng ta lúc này đang khẩn trương tới mức nào.
Nghe thấy là như vậy, nam tử mà không có phản ứng thì đó chính là người đần độn không hiểu phong tình rồi.
Tim Tổ An cũng đập thình thịch, lại một lần nữa hôn lên.
Bất tri bất giác, xiêm y toàn thân Kiều Tuyết Doanh đã phân tán đầy đất, thân thể tinh linh lộ ra nhỏ nhắn yếu ớt hơn nữ tử nhân loại bình thường, bởi vì dược lực triệt để phát tác, bên ngoài da thịt giống như phủ lên một tầng ánh sáng trong trắng lộ hồng, khiến người ta tâm sinh ca ngợi.
Khi hai người triệt để hòa thành một thể, giữa đôi mi thanh tú của Kiều Tuyết Doanh hiện lên một chút thống khổ, ngẩng đầu hung hăng cắn một cái lên đầu vai Tổ An.
Tổ An hít một hơi lạnh.
- Sao ngươi lại cắn ta?
- Cho ngươi thể hội một chút cảm giác của ta hiện tại.
Khi Kiều Tuyết Doanh nói chuyện nước mắt lưng tròng, đủ để khiến nam nhân ý chí sắt đá nhất cũng phải tan chảy.
Tổ An không khỏi tâm sinh thương tiếc, ôn nhu ôm lấy nàng ta.
Cũng không biết qua bao lâu, dược hiệu trong thân thể Kiều Tuyết Doanh dần dần tản đi, trong ánh mắt cũng khôi phục một chút tỉnh táo.
Nhìn nam nhân trên người, nàng ta nhẹ nhàng cắn môi, thầm nghĩ ngày đó sao Sở tiểu thư có thể chịu được hắn, thân thể của mình trước đó đã được dược vật triệt để kích phát, cho dù là như vậy vẫn thiếu chút nữa không chịu nổi.
Nghĩ đến lúc trước Sở Sơ Nhan nguyên mạch đứt đoạn, tu vi cả người mất hết, chỉ có thể dựa vào thân thể nhu nhược để chống đỡ, Kiều Tuyết Doanh cũng cảm thấy bội phục.
- Đây là ta đang nghĩ loạn thất bát tao gì thế!
Kiều Tuyết Doanh ngượng ngùng không thôi, chỉ có thể ôm chặt lấy nam nhân trên người, trong nhất thời chột dạ không dám để hắn nhìn thấy hai mắt của mình.
...
Ngày hôm sau vừa tỉnh lại, Tổ An chỉ cảm thấy thần thanh khí sảng, theo bản năng vươn tay ôm sang bên cạnh, lại không có ôn hương nhuyễn ngọc tối hôm qua, chỗ vào tay trống rỗng.
Trong lòng hắn cả kinh, vội vàng ngồi dậy, phát hiện giai nhân đã biến mất, chỉ là mùi thơm mê người trong chăn đã biểu hiện ra tối hôm qua không phải là mơ.