Lục Địa Kiện Tiên (Dịch)

Chương 480 - Chương 480: Đại Hội Hoa Khôi

Chương 480: Đại Hội Hoa Khôi Chương 480: Đại Hội Hoa Khôi

- Được rồi, những chuyện đó đừng để ta biết.

Tang Hoằng bực mình nói.

- Vâng.

Tang Thiên oán thầm không thôi, thầm nghĩ lão nhân gia ngài thanh cao, không tham tiền, nhưng lui tới trên quan trường đều phải tiêu phí lớn như vậy, chỉ dựa vào chút bổng lộc này thì sao chống đỡ được.

- Người thành đại sự không câu nệ tiểu tiết, huống chi lịch sử đã chứng minh, mỹ nhân kế vẫn rất hữu dụng.

Tang Hoằng hung hăng lườm nhi tử một cái:

- Ngươi bị ngu à, những mỹ nhân kế người ta dùng toàn là nữ gián điệp được bồi dưỡng tỉ mỉ, nào có dùng vị hôn thê của mình!

Tang Thiên cười ngượng ngùng:

- Trong nhất thời ta cũng không tìm thấy nhân tuyển thích hợp, để Trịnh Đán đi thử, yên tâm đi, nàng ta xưa nay dịu dàng rụt rè, con người lại thông minh, sẽ không thực sự để Tổ An chiếm được tiện nghi đâu.

- Cũng không biết ngươi lấy đâu ra tự tin như vậy, đây là đang chơi với lửa, không cẩn thận chính là mất phu nhân lại tổn binh.

Tang Hoằng hừ lạnh một tiếng.

- Yên tâm đi cha, Tổ An đó luận dung mạo, luận gia thế, luận năng lực, sao có thể bằng được ta?

Tang Thiên ngạo nghễ nói.

- Trịnh tiểu thư xưa nay mắt để trên đỉnh đầu, sao lại coi trọng một tên gia hỏa như vậy.

Nhìn thấy bộ dạng thờ ơ của nhi tử, Tang Hoằng thầm nhíu mày, luôn cảm thấy hắn quá tự tin, có điều hắn đã gặp hài tử Trịnh Đán đó rồi, ngoài mặt dịu dàng hiền thục, nhưng trên thực tế trong xương tủy lại rất có chủ kiến, lại xuất thân gia đình phú quý, có thế nào cũng không thể để ý tới một người ở rể như vậy.

Nghĩ đến đây hắn mới thoải mái hơn:

- Cũng được, một khi đã như vậy, ngươi lại giao cho nàng ta thêm một nhiệm vụ, xem nàng ta có thể từ trong miệng Tổ An điều tra được cao thủ thần bí sau lưng hắn không.

Tang Thiên sửng sốt:

- Không phải ngài bảo ta và người đeo mặt nạ đó chia làm hai đường để thăm dò à?

Tang Hoằng khẽ lắc đầu:

- Nếu cao thủ thần bí đó cố ý ẩn tàng, ở Sở gia chưa chắc có thể tra ra gì; bên ngươi cũng vậy; Cho nên thử xem tên gia hỏa Tổ An đó có bị sắc đẹp mê hoặc, không cẩn thận tiết lộ tin tức gì hay không.

Vẻ mặt hắn đầy lo lắng, không biết vì sao, lúc trước đối với chuyến đi tới Minh Nguyệt Thành lần này là nắm chắc trăm phần trăm, nhưng sau khi biết được tin tức của cao thủ thần bí này, thắng lợi đã nắm chắc của hắn lại giống như có thêm mấy phần biến số, nói không chừng tương lai sẽ bị hủy trên chuyện này, cho nên hắn phải loại bỏ nhân tố không xác định này trước.

- Được, vậy ta sẽ nói chuyện với Trịnh Đán.

Tang Thiên lập tức đáp ứng, trong lòng lại có chút không được tự nhiên, vừa rồi còn giáo huấn ta đừng lấy vị hôn thê ra làm mỹ nhân kế, kết quả quay đầu không ngờ lại chủ động bảo ta dùng mỹ nhân kế.

Tang Hoằng do dự một chút, sau đó nói:

- Đúng rồi, có chuyện ta phải nhắc nhở một chút. Nếu đến lúc đó Trịnh Đán trong quá trình chấp hành nhiệm vụ thực sự làm ra chuyện có lỗi với ngươi, ngươi định thế nào?

- Nàng ta dám!

Trong đầu Tang Thiên hiện lên hình ảnh vị hôn thê bị Tổ An đè dưới thân, không khỏi mí mắt như rách ra.

- Nếu nàng ta dám làm ra chuyện có lỗi với ta, ta sẽ giết cho Trịnh gia chó gà không tha!

- Thất phu chi nộ!

Tang Hoằng bất mãn, nổi giận nói.

- Nếu thật sự phát sinh chuyện như vậy, ngươi phải bất động thanh sắc...

Còn chưa nói hết đã bị Tang Hoằng cắt ngang:

- Như vậy chẳng phải là bắt ta cam tâm làm rùa lông xanh à?

- Đương nhiên không phải!

Tang Hoằng giận dữ không thôi, nói.

- Muốn thành đại sự, cần phải nhịn được cái mà người thường không thể nhịn, nếu thực sự xảy ra chuyện, ngươi không thể không xanh đỏ đen trắng đã trách cứ Trịnh Đán, như vậy sẽ chỉ dẩy nàng ta vào trong lòng nam nhân khác mà thôi.

- Chuyện ngươi phải làm là ngoài mặt trấn an khoan dung với nàng ta, triệt để khiến nàng ta an tâm, tận tâm tận lực làm việc cho ngươi, đợi cho đại thế đã định, lại tính sổ với nàng ta sau.

Tang Thiên có chút không cho là đúng, có điều phụ thân xưa nay nghiêm khắc, hắn cũng lười chẳng muốn tranh cãi:

- Biết rồi.

Nghe thấy giọng điệu nói cho có lệ của hắn, Tang Hoằng nhíu mày, có điều cũng không nói gì nữa, hy vọng hài tử Trịnh Đán thật sự đủ thông minh, đừng đi sai bước nhầm.

- Đúng rồi, đêm nay ngươi muốn tới đại hội hoa khôi đó à?

Tang Hoằng lại ngồi xuống nhàn nhã phẩm trà.

- Không sai, nghe nói đêm nay hoa khôi Thu Hồng Lệ của Thần Tiên Cư sẽ làm khách nhập mạc, Thu cô nương sắc nghệ song tuyệt, vô số nam nhân đều muốn quỳ dưới váy lựu của nàng ta, nhưng nhiều năm như vậy trôi qua nàng ta vẫn một mực làm Thanh Quan Nhân, chưa bao giờ tiếp khách, nam nhân trong thành đã sớm thèm khát nàng ta từ lâu, hôm nay ta tất nhiên cũng phải đi thử thời vận...

Nói đến một nửa bỗng nhiên chú ý thấy ánh mắt muốn phun lửa của phụ thân, Tang Thiên ngượng ngùng ngậm miệng, đàm luận với lão về những cái này đích xác không quá thích hợp.

Tang Hoằng hừ một tiếng:

- Đêm nay ngươi không nên đi, đường đường là mệnh quan triều đình, ra vào nơi trăng hoa còn ra thể thống gì.

- Chơi gái vốn là một loại cử chỉ phong nhã, có gì mà không ra thể thống.

Tang Thiên không cho là đúng.

- Thu Hồng Lệ đó không đơn giản.

Tang Hoằng trầm giọng nói.

- Ta từng cố ý phái người điều tra về nàng ta.

- Thì ra cha cũng có hứng thú với nàng ta à?

Tang Thiên lộ ra vẻ mặt thấu hiểu, chẳng trách lại không cho ta đi, là sợ ta cướp của ta và ngươi sao.

Tang Hoằng nhìn ánh mắt của hắn là biết hắn đang nghĩ gì, mặt đen như than:

- Nói hưu nói vượn, ta chỉ là để hoàn thành nhiệm vụ lần này, muốn tận hết khả năng tìm hiểu tin tức các phương diện, nữ nhân này nổi danh ở Minh Nguyệt Thành như vậy, ta đương nhiên phải điều tra một chút, đáng tiếc không ngờ lại không tra được gì, nhìn thì giống như hoa khôi bình thường.

Bình Luận (0)
Comment