- Nàng ta vốn chính là hoa khôi?
Tang Thiên có chút chưa theo kịp tiết tấu.
- Đây chính là chỗ kỳ quái.
Ánh mắt Tang Hoằng xuyên qua ngoài cửa sổ nhìn về phía thành nam,
- Nàng ta có thiên tư quốc sắc như vậy, lại thanh danh vang xa, nếu chỉ một hoa khôi bình thường, làm sao có thể nhiều năm như vậy mà vẫn giữ được thân trong sạch?
- Ờ.
Bị phụ thân nói như vậy, hắn cũng ý thức được chỗ không đúng.
Tang Hoằng lại bổ sung:
- Hơn nữa, ngươi vừa đính hôn với tiểu thư Trịnh gia, liền chạy đi tìm hoa khôi, còn để mặt mũi của Trịnh Đán, thậm chí là Trịnh gia phả vào đâu? Lần này đối phó Sở gia, cần Trịnh gia xuất lực, ta không hy vọng bởi vì nguyên do của bởi vì ngươi, dẫn tới sự hợp tác của hai nhà xảy ra vấn đề. Hôm nay ở trong nhà, không được đi đâu!
Tang Thiên lộ ra vẻ mặt thất vọng, nhưng hắn cũng biết mệnh lệnh của phụ thân là không thể cãi, chỉ có thể u oán nhìn về phía Thần Tiên Cư ở thành nam, thầm nghĩ đêm nay rốt cuộc là kẻ nào may mắn có thể ngắt được đóa hoa tiên tuyệt thế này.
Lại nói trong Sở phủ, sau khi Tổ An tiễn bước Kỷ Đăng Đồ, trở lại trong phòng trong phòng bắt đầu đả tọa tu luyện, dù sao hiện tại dù sao cũng có Tần Vãn Như trông chừng, hắn cũng không tới được.
Vừa ngồi xuống không bao lâu, bỗng nhiên bên ngoài vang lên tiếng đập cửa:
- A Tổ, A Tổ có đó không?
Tổ An sửng sốt, thanh âm này có chút quen thuộc, hắn hơi suy tư một chút nhớ ra, đây là nhi tử Sở Ngọc Thành của phòng ba, lúc trước từng gặp trên đại hội gia tộc Viên gia, thường ngày cũng hay gặp mặt ở Sở phủ, có điều khi đó hai bên không có qua lại gì.
- Người này tới tìm ta làm gì?
Trong lòng Tổ An cảm thấy nghi hoặc, đứng dậy mở cửa nhìn một cái, quả nhiên, một thiếu niên mập như quả bóng cười tủm tỉm đứng ở cửa.
Mắt híp lại thành một đường.
Tổ An không dám coi khinh hắn, trên đại hội gia tộc người này hoàn toàn giống như xe tăng, một thân béo núc là lá chắn thịt tốt nhất, đánh cho đối thủ căn bản không có sức hoàn thủ.
Càng bất ngờ hơn là bên cạnh hắn còn có một người khác đang đứng, hai tay khoanh trước ngực, ôm kiếm, vẻ mặt cao ngạo lạnh lùng, chính là nhi tử Sở Hồng Tài của phòng hai.
- Hai vị tìm ta có chuyện gì?
Tổ An hiếu kỳ nói.
- Đương nhiên là chuyện tốt.
Sở Ngọc Thành trực tiếp tới ôm vai hắn, nở nụ cười nam nhân đều hiểu,
- Đêm nay Thần Tiên Cư cử hành đại hội hoa khôi, có muốn đi cùng không?
- Hoa khôi Hoa khôi?
Mắt Tổ An sáng rực lên, kiếp trước xem tiểu thuyết, xem phim truyền hình cổ trang, cái gì danh kỹ thanh lâu, hoa khôi bán nghệ không bán thân là ắt không thể thiếu, hắn đương nhiên cũng thích nghe ngóng cái này.
Không ngờ ở dị thế giới này lại có thể tự mình đi thể nghiệm một phen, đang muốn đáp ứng, bỗng nhiên nghĩ đến gì đó, lắc đầu nói:
- Các ngươi nhìn kỹ gương mặt thuần khiết chính trực vĩ ngạn này của ta đi, ta là loại người thích tới thanh lâu sao?
Sở Ngọc Thành:
Hắn vốn đang tươi cười, mắt híp lại thành một đường lập tức trợn tròn ra.
MMP! Sao ta nhìn ngươi kiểu gì cũng thấy là người như vậy.
Ngay cả Sở Hồng Tài cao ngạo lạnh lùng ở bên cạnh cũng kinh ngạc quay đầu lại, thằng ôn trước mắt này thực sự vô sỉ tới mức vượt quá cả tưởng tượng của hắn.
Tổ An thầm cười lạnh, mình ở Sở phủ nói dài cũng không dài, nhưng nói ngắn cũng không ngắn, những ngày qua hai bên đều không có qua lại gì, kết quả đột nhiên lại chạy tới mời hắn đi đại hội hoa khôi gì đó, rất khó khiến người ta không nghi ngờ đối phương là đang đào hố chờ mình nhảy vào.
Vạn nhất vừa đáp ứng đi cùng bọn họ, sau đó bọn họ lại kéo Tần Vãn Như, Sở Sơ Nhan tới bắt gian, thế thì có mà nhảy vào Hoàng Hà cũng không rửa sạch.
Con mắt nhỏ của Sở Ngọc Thành đảo nhanh như chảo chớp, đã đoán được đại khái tâm tư của hắn, cười ha ha nói:
- A Tổ, ngươi nghĩ nhiều rồi, tới thanh lâu ở Đại Chu triều chúng ta là một chuyện rất phong nhã, chỉ cần không mang người về, cho dù đường tỷ biết cũng không sao.
Sở Hồng Tài cũng lên tiếng, vẻ mặt lạnh lùng nói:
- Không sai!
Tổ An nhìn hắn một cái, người này đúng là tiếc chữ như vàng, nhìn tướng mạo thì đẹp trai hơn ông già mắt thâm của hắn nhiều.
Sở Ngọc Thành cười ha ha:
- Vốn huynh đệ chúng ta chuẩn bị xuất môn, bỗng nhiên nghĩ đến chuyện tốt như vậy sao có thể bỏ qua A Tổ ngươi. Ngươi đến phủ lâu như vậy, chúng ta cũng vẫn chưa làm thân, cho nên thương lượng muốn nhân cơ hội hôm nay đón gió cho ngươi. Yên tâm, tất cả phí dụng đêm nay đều để chúng ta lo, ngươi cứ chơi là được.
Tổ An lộ ra vẻ hoài nghi, hai tên này có tốt như vậy không?
Có điều nghe ngữ khí chân thành của nghe bọn họ, dường như cũng không giống làm bộ.
Chẳng lẽ là nhìn thấy ta đại phóng dị thải trong đại hội gia tộc, lại ở trong bí cảnh cứu Sở Sơ Nhan, cảm thấy vị trí của cô gia ta hơn phân nửa là đã ngồi vững rồi, cho nên mới cố ý đến nịnh bợ ta, làm dịu quan hệ?
Nhận thấy hắn đã động lòng, Sở Ngọc Thành vươn bàn tay mập mạp ra kéo hắn:
- Đi nhanh đi, bằng không đợi lát nữa mà chậm thì khẳng định là người đông nghìn nghịt, chúng ta muốn chen cũng không được đâu?
- Có khoa trương như vậy không?
Tổ An hoài nghi.
- Ngươi không biết đấy thôi.
Sở Hồng Tài vốn cao ngạo lạnh lùng ở bên cạnh bỗng nhiên hai mắt tỏa sáng nói.
- Từ hai năm trước sau khi Thu Hồng Lệ tới Minh Nguyệt Thành, chính là đệ nhất hoa khôi hoàn toàn xứng đáng, không chỉ trông khuynh quốc khuynh thành, hơn nữa còn thi từ ca phú không gì không giỏi, đánh đàn khiêu vũ lại kỹ kinh tứ tọa. Theo ta thấy, nếu không phải thân phận của nàng ta có hạn, danh đầu đệ nhất mỹ nhân của Minh Nguyệt Thành này đường tỷ cũng chưa chắc có thể ngồi vững.