- Khụ khụ.
Sở Ngọc Thành ở bên cạnh vội vàng đẩy hắn một cái.
- Ngươi lỡ lời rồi, một nữ tử thanh lâu như Thu Hồng Lệ, lại há có thể đánh đồng với đường tỷ.
Sở Hồng Tài hậm hực hừ một tiếng, có điều cũng không phản bác, hiển nhiên cũng tán thành điểm này.
- Thu Hồng Lệ?
Nghe thấy cái tên quen tai này, Tổ An bỗng nhiên nhớ tới, lúc trước tên gia hỏa Kỷ Đăng Đồ đó bảo mình chỉ cần lấy được quần áo lót của mấy nữ nhân sẽ đáp ứng hỗ trợ trị liệu, Thu Hồng Lệ chính là một trong số đó.
Tuy hiện tại không cần hắn trị nữa, nhưng nữ nhân mà ngay cả Kỷ Đăng Đồ cũng quyến luyến không quên như vậy, hắn cũng cảm thấy có mấy phần tò mò.
Dẫu sao bất kể là Ngọc Yên La hay là Thương Lưu Ngư, thậm chí là Tần Vãn Như, đều là đại mỹ nhân vạn dặm mới tìm được một.
Ơ?
Hắn bỗng nhiên ý thức được một vấn đề:
- Thu Hồng Lệ này bao tuổi rồi?
Ngọc Yên La và Tần Vãn Như đều là nhân vật đồng lứa với Kỷ Đăng Đồ, hoa khôi này không phải cũng thế chứ?
Nghĩ đến một hoa khôi cấp a di.
Sắc mặt Tổ An lập tức cực kỳ cổ quái, chỉ có điều trong đầu hiện ra dung mạo tuyệt thế của đám người Ngọc Yên La, bỗng nhiên lại cảm thấy đã đẹp như vậy, tuổi hơi lớn một chút cũng không sao.
Huống chi đây là thế giới tu hành, sống mấy trăm tới một ngàn tuổi cũng là bình thường, hơn nữa tu vi đến cảnh giới nhất định, có thể bảo trì dung mạo không già, ảnh hưởng của tuổi tác cũng không rõ ràng như thế giới trước kia.
- Cụ thể bao nhiêu tuổi thì không ai biết, có điều từ tin tức đường nhỏ tuồn ra cho thấy, chắc xấp xỉ với đường tỷ.
Sở Hồng Tài nói tới những cái này quả thực là thuộc như lòng bàn tay, nếu không phải Sở Ngọc Thành cắt ngang, hắn thậm chí còn định phổ cập một chút tình huống fan club của Thu Hồng Lệ ở Minh Nguyệt Thành.
Tổ An thấy mà tặc lưỡi không thôi, hình tượng cao ngạo lạnh lùng lúc trước của người này triệt để sụp đổ rồi, thì ra cũng là loại fan cuồng.
Phì, fan cuồng cái gì, không phải là thèm khát vẻ đẹp và thân thể của người ta ư?
- Chúng ta xuất phát đi, những cái này để đi trên đường rồi nói, bằng không đợi lát nữa mà chậm chân thì không còn chỗ đâu.
Sở Ngọc Thành kéo một cái, vội vã đi ra ngoài.
- Đợi đã!
Tổ An có chút do dự.
- Sơ Nhan sinh bệnh, chúng ta còn ra ngoài chơi gái... Khụ khụ, ra ngoài hóng gió, liệu có tốt không.
Sở Ngọc Thành sửng sốt:
- Đường tỷ không phải chỉ có một chút bệnh vặt ư, có gì mà phải lo lắng?
- Đúng vậy.
Sở Hồng Tài ở bên cạnh phụ họa.
- Đường tỷ tu dưỡng mấy ngày là khỏe thôi, nhưng đại hội hoa khôi của Thu Hồng Lệ chính là chỉ có một cơ hội, theo lời đồn trên phố, hôm nay Thu đại gia có thể sẽ chọn một khách vào màn.
Khi nói tới đây, hai mắt hắn sáng rực lên, hiển nhiên đã bắt đầu ảo tưởng mình chính là người may mắn được chọn đó.
Tổ An thì lập tức có phản ứng, mỉm cười bảo:
- Cũng đúng, Sơ Nhan dù sao nghỉ ngơi vài ngày là khỏe rồi, vẫn là đi xem hoa khôi quan trọng hơn.
Trong lòng hắn thì lại lẩm bẩm, lão bà Sơ Nhan à, không phải ta muốn ra ngoài hái hoa ngắt cỏ, là vì để giấu diếm bệnh tình cho ngươi, lão công ta cũng chỉ có thể ra vẻ ung dung cùng bọn họ ra ngoài, ài, phải hy sinh sắc tướng để làm vui những nữ yêu tinh đó.
- A Tổ, đang nghĩ gì mà cười vui thế?
Sở Ngọc Thành vỗ vỗ vai hắn.
- Không... Không có gì.
Tổ An giật mình, chột dạ quan sát xung quanh, thấy không có người khác nhìn thấy, mới thầm thở phào nhẹ nhõm.
Ra khỏi Sở phủ, sớm có hạ nhân chuẩn bị mấy thớt ngựa, một nhóm bọn họ đều là nam nhân, tất nhiên sẽ không ngồi xe ngựa.
Tổ An nhìn một vòng, bỗng nhiên phát hiện mình quên mất Thành Thủ Bình rồi, đang muốn đi gọi hắn, hai người còn lại sau khi biết lập tức đều biến sắc, ngăn cản:
- A Tổ, đừng nghĩ luẩn quẩn như vậy.
- Không sai, mấy chúng ta đi uống hoa tửu trau dồi tình cảm, dẫn hạ nhân theo làm gì.
Thấy hai người có phản ứng mạnh như vậy, lúc ban đầu Tổ An còn tưởng rằng bọn họ bố trí cạm bẫy gì, cần mình đi riêng, iều nghĩ đến cho dù có cạm bẫy, có thêm một Thành Thủ Bình cũng là tặng không, bọn họ không cần thiết phải kiêng kị.
Nhìn thấy ánh mắt nghĩ mà sợ của hai người, trong lòng hắn bỗng nhiên khẽ động, hiểu rồi, xem ra ở Sở gia lâu như vậy, bọn họ đều biết cái miệng rộng có tính nước tiểu đó của Thành Thủ Bình, nếu dẫn hắn tới thanh lâu, đảm bảo trong nửa ngày cả Sở gia trên dưới đều biết chuyện này.
Tuy ở vương triều Đại Chu chơi gái không phải là chuyện mất mặt gì, nhưng cũng không được coi là vẻ vang, truyền tới tai gia chủ và phu nhân, trên mặt mũi cũng vẫn khó coi.
Nghĩ thông những cái này Tổ An cũng từ bỏ ý định dẫn theo Thành Thủ Bình, ba người một đường cưỡi ngựa tới Thần Tiên Cư.
- Đúng rồi, ta có chút tò mò, nghe nói Thu Hồng Lệ này bán nghệ không bán thân, là Thanh Quan Nhân?
Trên đường Tổ An không nhịn được hỏi.
- Đúng vậy, những cái này cả Minh Nguyệt Thành mọi người đều biết.
Sở Hồng Tài nói tới những cái này dường như cực kỳ kiêu ngạo.
- Không chỉ là như vậy, sự xinh đẹp của Thu cô nương đã lan xa, người của quận huyện láng giềng cũng đều mộ danh mà đến. Bởi vì nàng ta xuất phát từ bùn mà chẳng hôi tanh mùi bùn, cho nên mới khiến nhiều nam nhân điên cuồng như vậy.
- Thanh lâu có nhiều cô nương ôn nhu mỹ lệ, ai mà không cao sang, nhưng lại đều đổ xô tới nữ nhân mà mình không chiếm được này, các ngươi nói xem cái này có phải gọi là tiện không?
Tổ An không nhịn được mà cảm thán nói.
Sở Hồng Tài:
- ...
Sở Ngọc Thành:
- ...