Một lúc sau Sở Ngọc Thành mới cười ha ha:
- A Tổ, lời này của ngươi tuy có chút trực tiếp, nhưng đích xác là nhất châm kiến huyết, nhân tính chính là như vậy.
- Chuyện Thu Hồng Lệ đó còn là xử nữ ai có thể chứng minh được? Chẳng lẽ nàng ta nói gì mà mọi người đều tin như thế à?
Tổ An lắc đầu,
- Vẫn là không thể tưởng tượng, đã được các ngươi hình dung như tiên nữ, ở thanh lâu nhiều năm như vậy không ngờ vẫn có thể bảo trì thân thể hoàn bích.
Sở Ngọc Thành nghe trợn mắt há hốc mồm, lẩm bẩm nói:
- Cái này... Cũng chưa có người chứng minh.
Hắn cũng ngây đơ, loại chuyện này làm sao có thể chứng minh được, vừa chứng minh chẳng phải là sẽ lập tức sáng tỏ ngay cả?
Sở Hồng Tài ở bên cạnh thì vô cùng bất mãn:
- Tổ huynh, Thu cô nương không phải người như vậy, ngươi đừng phỏng đoán lung tung, làm nhục danh dự của nàng ta.
Đến từ Sở Hồng Tài, điểm nộ khí +168!
Danh dự?
Tổ An thiếu chút nữa thì cười ra tiếng, một danh kỹ thanh lâu, danh dự ở chỗ nào?
Trong lòng hắn không cho là đúng, cười bảo:
- Cái này không phải đoán lung tung, mà là suy lý logic rất bình thường, ngươi nghĩ mà xem, nàng ta xinh đẹp như vậy, lại là nữ tử thanh lâu, khẳng định sẽ khiến đại lão các phương thèm nhỏ dãi.
- Đây là một thế giới tu hành, cường giả vi tôn, chẳng lẽ thanh lâu của bọn họ có tư cách chống cự à?
- Hoặc là quan to quý nhân nào đó bên trên có hứng thú với nàng ta, chẳng lẽ chỉ bởi vì câu 'Bán nghệ không bán thân' đó của nàng ta mà bỏ qua?
Lúc ban đầu Sở Hồng Tài vẫn có chút bất mãn, đang muốn phản bác, lại nghe thấy những lý do liên tiếp này của hắn, dần dần cũng biến sắc, bởi vì những cái này đích xác là phỏng đoán hợp tình hợp lý.
Vừa nghĩ tới nữ thần thuần khiết không tỳ vết trong cảm nhận của mình mấy năm nay không biết bị bao nhiêu đại nhân vật tùy ý đè dưới người mà chơi đùa, cả người hắn lập tức khó chịu.
Chú ý thấy bộ dạng thất hồn lạc phách của hắn, Sở Ngọc Thành thầm nghĩ cái miệng này của Tổ An đúng là lợi hại, vội vàng nói:
- Minh Nguyệt Thành là đất phong của Sở gia, đại bá xưa nay rất chính trực, tất nhiên sẽ không làm loại chuyện này; Thành chủ đại nhân xưa nay cũng lịch sự tao nhã, chắc hẳn cũng không làm ra loại chuyện làm nhục tư văn, có hai vị đại lão bọn họ làm gương tốt, người khác trong thành sao dám lỗ mãng?
Tổ An nhíu mày nói:
- Tuy là nói như vậy, nhưng luôn cảm thấy như vậy rất là khảo nghiệm vận khí, vạn nhất đụng phải một người ham mê nữ sắc mà đầu óc mê muội...
Sở Hồng Tài ở bên cạnh vội vàng ngăn hắn nói tiếp, ôm lỗ tai lắc đầu thật mạnh:
- Đừng nói nữa đừng nói nữa, ta có hình ảnh rồi.
Sở Ngọc Thành cười ha ha:
- Chúng ta hôm nay là đi vui vẻ, đừng nói những chuyện sát phong cảnh như vậy, đợi lát nữa khi nhìn thấy Thu Hồng Lệ, A Tổ ngươi chắc sẽ hiểu ra thôi.
Nghe thấy hắn nói như vậy, Tổ An đúng là bị gợi lên hứng thú, thầm nghĩ Thu Hồng Lệ này rốt cuộc là đẹp tới mấy nào, mới khiến nhiều nam nhân điên cuồng như vậy?
Lão sắc phôi Kỷ Đăng Đồ đó thì không cần nói.
Ngay cả Sở Hồng Tài thường ngày cao ngạo lạnh lùng, hiện tại cũng lộ ra vẻ mê đắm.
Tiếp theo một nhóm ba người ra roi thúc ngựa tới Thần Tiên Cư, lúc trước tuy Tổ An không biết cưỡi ngựa, nhưng tốt xấu gì cũng từng xem người khác cưỡi, lại thêm tố chất thân thể hiện giờ sau khi đã tu hành, muốn khống chế thăng bằng cũng không khó.
Trên đường đi bất kể là Sở Hồng Tài hay là Sở Ngọc Thành, đều tìm cơ hội tìm hiểu bệnh tình cụ thể của Sở Sơ Nhan.
Trong lòng Tổ An hiểu rõ, mỗi lần đều nói chêm chọc cười ứng phó qua loa.
Không lâu sau, Tổ An liền đi theo hai người tới một ngã tư đường, trong không khí cũng tỏa ra mùi hương khó hiểu.
Sở Ngọc Thành ở bên cạnh mắt la mày lém, nói chỉ có điều mắt hắn quá nhỏ, kẹp ở trong thịt chẳng nhìn thấy mắt đâu:
- Ngõ Phi Thiên Tân kỳ thật không chỉ có một nhà Thần Tiên Cư, con phố này lớn nhỏ rải rác hơn trăm thanh lâu các loại, là thiên đường của nam nhân danh phù kỳ thực.
- Hơn trăm nhà?
Tổ An nghe mà trố mắt cứng họng, Minh Nguyệt Thành có thị trường ăn chơi lớn như vậy ư?
Tuy Minh Nguyệt Thành là đại thành, nhưng vẫn kém xa những đại đô thị có tính quốc tế của kiếp trước, mật độ nhân khẩu thành thị của thế giới này cũng không bằng được đô thị kiếp trước, không ít người vẫn là bách tính nghèo khổ không có năng lực tiêu phí, thực sự có nguồn khách lớn như vậy để chống đỡ sự phồn vinh của nơi này sao?
- Cái này thì ngươi không hiểu đâu, Minh Nguyệt Thành là nơi phồn hoa nổi danh xa gần, lại thêm là đầu mối then chốt trung chuyển hàng hóa của mấy châu quận phụ cận, đặc biệt bản địa còn sản xuất muối sắt, sự giàu có và đông đúc thiên hạ đều biết.
Sở Hồng Tài mở miệng, kiêu ngạo nói.
- Không chỉ Minh Nguyệt Thành nhân khẩu đông đúc, thương lộ các nơi qua lại cũng nối liền không dứt, bởi vậy dẫn động các ngành các nghề quật khởi, mới tạo nên sự phồn hoa hiện giờ.
Tổ An nghe hiểu đại khái rồi, như vậy không khác lắm với Dương Châu cổ đại của Trung Quốc.
Thắt lưng dắt mười vạn quan, cưỡi hạc xuống Dương Châu.
Cũng không biết là nơi mà bao nhiêu người cổ đại hướng tới.
Hiện giờ Minh Nguyệt Thành chính là tình huống tương tự.
Hắn thuận theo ngã tư đường nhìn lại, quả nhiên toàn là kiến trúc đủ loại màu sắc hình dạng, không ít cô nương quần áo lả lơi từ trong cửa sổ để lộ ra nửa thân thể, có người che miệng cười khẽ, có người lớn mật hào phóng... Thủ pháp Mời chào khách nhân quả thực là bát tiên quá hải ai lộ thần thông nấy.
Sở Ngọc Thành thì hít sâu một hơi, cảm khái nói:
- Ngay cả trong không khí cũng tràn ngập một mùi ám muội, chắc là mùi cơ thể của các vị cô nương, nơi này quả nhiên không hổ là thiên đường của nam nhân.