Thủ hạ của nam tử tóc đỏ vội vàng vây tới, trong sân không ít người kinh hô thành tiếng, phải biết rằng vừa rồi mấy hộ vệ bưu hãn của Thần Tiên Cư trong nháy mắt đã bị đám người này đánh thành đầu heo, tên béo này sợ rằng sẽ rất thiệt thòi.
Tổ An đi tới bên cạnh Sở Hồng Tài, không nhịn được nói:
- Ngươi không đi hỗ trợ à?
- Không cần.
Sở Hồng Tài hai tay ôm kiếm, lạnh lùng nói.
Ngay trong lúc một hỏi một đáp này, chỉ thấy Sở Ngọc Thành giống như một lợn rừng da dày thịt béo lao thẳng về phía trước, rất nhanh đã đụng cho đám thủ hạ kia ngã liểng xiểng.
Đại hán tóc đỏ ồ một tiếng:
- Có chút thú vị.
Chỉ thấy hắn thuận tay đá một cái, ghế giẫm dưới chân vừa hay trượt tới chỗ mà Sở Ngọc Thành sắp bước tới, khiến cho dưới chân hắn vấp một cái, trực tiếp ngã xấp mặt.
Đại hán tóc đỏ cười khinh thường:
- Tuy có một thân man lực thì làm sao, lợn béo chính là lợn béo.
Mắt Sở Ngọc Thành đỏ lên, kêu gừ gừ lao về phía hắn.
Đại hán tóc đỏ lần này không dám ngồi yên bất động nữa, trực tiếp vỗ tay một cái, cả người thuận thế bay lên không trung, sau đó vung vỏ đao trong tay trực tiếp quật tới mặt hắn.
- Cẩn thận!
Lần này thì Sở Hồng Tài không ngồi yên được nữa, vừa rồi trong động tác mau lẹ hắn đã thấy rõ tu vi của đối phương còn cao hơn mình và Sở Ngọc Thành không ít, lão Tam chống lại hắn sợ rằng sẽ rất thiệt thòi.
Thế là hắn cũng vội vàng rút ra trường kiếm đâm tới một kiếm.
Chỉ còn lại một mình Tổ An ngồi chỗ rối rắm:
- Rốt cuộc có nên giúp đỡ hay không?
Giúp thì nhìn phu phụ Sở thị dường như cũng có chút phòng bị nhị phòng tam phòng, nói không chừng chỉ mong mượn đao giết người thì sao; Nếu không giúp, vừa rồi hai người nhiệt tình chiêu đãi hắn như vậy, dường như có chút không giảng nghĩa khí.
Lúc này trong sân đã chiến thành một đoàn, Sở Hồng Tài đâm ra một kiếm, giống như linh xà xuất động, chiêu nào chiêu nấy nhanh mạnh quỷ quyệt, nhắm thẳng tới chỗ yếu hại của nam tử tóc đỏ.
Nam tử tóc đỏ không dám lơ là, vội vàng lướt sang bên vài thước.
Như vậy Sở Ngọc Thành tránh được bị vỏ đao trực tiếp đập trúng mặt, chỉ có điều vẫn bị đối phương đá trúng một cước, cả người giống như một giống như quả cầu thịt, nhanh như chớp lăn qua một bên.
Cho tới đụng vào một cây cột mới ngừng lại, bởi vì thể trọng to lớn của hắn, toàn bộ Thần Tiên Cư dường như đều rung chuyển.
Sặc! Mất mặt trước công chúng như vậy, đặc biệt là mất mặt trước hùng nữ vừa thân mật, trên mặt Sở Ngọc Thành sao mà chịu được, lập tức mắt đỏ rực, kêu gừ gừ xông tới.
Mọi người không thể không cảm thán, sức phòng ngự của tên mập này quả thật là kinh người, ngã nặng như vậy, hiện tại không ngờ lại giống như người không sao cả?
Tổ An thì thờ ơ lạnh nhạt, đại khái nhìn ra tu vi của Sở Hồng Tài và Sở Ngọc Thành tương đương nhau, đều là Tứ phẩm đỉnh phong.
Chỉ có điều phong cách của hai người khác nhau, một người trọng thủ không trọng công, một người trọng công không trọng thủ, nếu hai người thực sự đánh nhau, Sở Hồng Tài lúc ban đầu không thể kích sát đối phương, nhưng kéo dài tới về sau, lại càng bất lợi cho hắn.
Tổ An thầm cảm thán, từ lời nói lúc trước của Tần Vãn Như, có thể cảm nhận được quan hệ của bọn họ và nhị phòng tam phòng không được tốt, luôn ở vào trạng thái phòng bị lẫn nhau.
Chỉ có điều nhìn bộ dạng cùng chung mối thù của Sở Ngọc Thành và Sở Hồng Tài, quan hệ giữa nhị phòng và tam phòng lại rất tốt.
Ài, cũng không biết là Tần Vãn Như làm người quá thất bại hay là gì, đúng là nên kiểm điểm một chút.
Nam tóc đỏ đó cũng không biết là lai lịch gì, đối mặt với sự liên thủ của hai huynh đệ, không ngờ vẫn rất ung dung thành thạo, xem ra tu vi cao hơn hai người rất nhiều.
Rốt cuộc là Ngũ phẩm hay là Lục phẩm? Tổ An nhìn cả nửa ngày cũng không nhìn ra được, nam tử tóc đỏ đó căn bản không sử dụng bất kỳ Nguyên tố chi lực gì, chỉ dựa vào tốc độ lực lượng thân thể cơ bản nhất và kinh nghiệm chiến đấu đã có thể thoải mái ứng đối được với tình huống trước mắt.
Lúc này Uông Nguyên Long cuối cùng cũng có phản ứng, cũng lấy ra quạt xếp xông tới:
- Ngọc Thành huynh, ta đến giúp ngươi!
Chỉ tiếc tu vi của hắn kém xa huynh đệ Sở thị, chênh lệch với đại hán tóc đỏ lại giống như một trời một vực, làm sao giúp được gì
- A.
Chỉ nghe thấy một tiếng hét thảm, hắn vừa tiến lên đã bị một cước đá bay.
Hắn không có thân thể to béo sức phòng ngự kinh người đó của Sở Ngọc Thành, ăn một cước liền ngã lăn, giống như khiến ngũ tạng lục phủ của hắn đều lệch vị trí, nằm trên đất cả nửa ngày vẫn không đứng lên được.
Đúng lúc này, lại có tiếng bốp giòn tan vang lên, đại hán tóc đỏ tìm thấy một sơ hở, một đao vỗ lên cánh tay của Sở Hồng Tài.
Sở Hồng Tài chỉ cảm thấy cánh tay truyền đến một trận đau đớn, thiếu chút nữa thì không giữ được trường kiếm trong tay.
Chỉ có điều nghĩ đến đây là Thần Tiên Cư của Thu Hồng Lệ, cũng không biết lấy đâu ra khí lực, không ngờ vẫn nắm chặt trường kiếm không rời tay.
Nhưng khí tức trong cơ thể hắn bị một kích này đánh cho tắc khí, vội vàng vận công điều tức, trong một chốc một lát căn bản là không giúp được gì.
Hiển nhiên Sở Ngọc Thành cũng biết đạo lý này, hắn trực tiếp chắn trước mặt đại hán tóc đỏ, tranh thủ thời gian khôi phục cho Sở Hồng Tài.
Nam tử tóc đỏ mấy lần đánh trúng Sở Ngọc Thành, dựa theo lẽ thường mà nói, đối thủ trúng mấy đòn nặng như vậy của hắn, không phải tạng phủ bị thương nặng thì cũng gãy xương đứt gân, nhưng tên béo chết tiệt trước mắt này giống như người không sao cả.
Sau mấy lần, trên mặt nam tử tóc đỏ cũng không nhịn được, trực tiếp rút trường đao ra:
- Con lợn béo chết tiệt, để ta xem thân thể này của ngươi có thể chịu được mấy đao của ta!