Lời này vừa được nói ra, Uông Nguyên Long vốn vẫn còn vẻ mặt lạnh lùng ngồi ở vị trí thượng thủ đột nhiên biến sắc, đây là đối phương bắt nạt đến trên mặt rồi.
- Xin hỏi các ngươi là vào bằng cách nào?
Đúng lúc này, một quy công dẫn một đội hộ vệ của Thần Tiên Cư chạy tới, Uông Nguyên Long là khách quen nơi này, trong nhà có tiền, thường ngày vui lên là vung tiền như rác, Thần Tiên Cư bọn họ tất nhiên phải bảo kê hắn, sao có thể để hắn phải chịu ủy khuất ở đây.
- Đương nhiên là cầm thiệp mời mà vào.
Đại hán tóc đỏ vừa nói vừa từ trong lòng lấy ra một chồng thiệp mời ném lên trên bàn.
- Xin thứ cho mắt ta kém, Thần Tiên Cư chúng ta dường như chưa từng phát thiệp mời cho các hạ, thiệp mời này không biết là từ đâu mà có.
Quy công nhìn nhìn, không cần mở ra xem cũng biết thiệp mời này là thật.
Phải biết rằng thiệp mời này là Thần Tiên Cư đặc chế, bất kể là tạo hình hay là chất liệu, đều cực kỳ đặc thù, người ngoài căn bản không thể làm nhái.
- Các ngươi không phát cho ta, nhưng muốn lấy được thiệp mời này thì vẫn rất dễ, tùy tiện cướp mấy người được mời không phải là xong sao.
Đại hán tóc đỏ nhún vai, giống như không hề cảm thấy loại hành vi này có vấn đề gì, thản nhiên đáp.
Lời này vừa được nói ra, toàn trường xôn xao, không ngờ lại có người ngang nhiên đi làm nghề cường đạo.
Có điều có số ít người thông minh lại thầm nghĩ, thiệp mời Thần Tiên Cư phát ra đều là giành cho nhân vật có uy tín danh dự, có thể một phát cướp được nhiều như vậy, thực lực của nam tử tóc đỏ này chính là rất khiến người ta phải cân nhắc.
Nhân viên công tác của Thần Tiên Cư đều biến sắc, thế chẳng phải là ngang nhiên tát vào mặt họ à, quy công đó nói:
- Nơi này không chào đón các ngươi, mời các ngươi ra ngoài.
- Sao, sợ đại gia không có tiền à?
Đại hán tóc đỏ trực tiếp lấy ra một bọc ném lên trên bàn, nghe thấy bên trong phát ra tiếng vang quen thuộc, rất dễ đoán được bên trong đều là nén bạc ma sát phát ra.
Chỉ có điều hành động này dẫn tới sự cười nhạo của Uông Nguyên Long:
- Nhà quê đúng là nhà quê, nhân vật có uy tín danh dự tới đây, ai lại ngốc nghếch mang theo nhiều tiền mặt như vậy, đều là dùng ngân phiếu.
- Ngươi tự tìm cái chết!
Đại hán tóc đỏ giận dữ, giống như bị chọc trúng chỗ đau, trực tiếp tóm một mâm thức ăn bên cạnh lên ném về phía hắn.
Uông Nguyên Long vội vàng né tránh, thân là công tử của Uông gia, tuy không tính là thiên tài tu hành, nhưng từ nhỏ các loại tài nguyên tu luyện vẫn không thiếu, dùng tiền chất thành cũng có thể chất ra một thực lực không tồi.
Chỉ có điều chuyện xảy ra đột nhiên, tuy hắn tránh được không để bị đập trúng mặt trực tiếp, nhưng vẫn bị thức ăn trên bàn hắn đầy người, trong nhất thời lộ ra cực kỳ chật vật.
- Lẽ nào lại vậy, lẽ nào lại vậy!
Uông Nguyên Long tức giận đến cả người run rẩy.
Lúc này quy công của Thần Tiên Cư cũng không nhịn được nữa, vội vàng ra hiệu cho thuộc hạ đi lên, chỉ tiếc dám hộ viện thân hình to khỏe này còn chưa tiếp cận đại hán tóc đỏ, liền bị thủ hạ của hắn đánh cho ngã liểng xiểng.
Đại hán tóc đỏ còn không thèm nhìn ra sau, chỉ vừa lấy đĩa hạt dưa ở bên cạnh lên cắn vừa nhổ vỏ hạt dưa khắp nơi:
- Đây là ân oán của chúng ta, việc gì phải làm phiền tới người khác, có bản lĩnh thì tự mình tìm ta mà tính sổ.
Sắc mặt Uông Nguyên Long cực kỳ khó coi, tuy hắn phẫn nộ, nhưng không ngốc, vừa rồi bất kể là kình lực hất khay đồ ăn của đối phương, hay là hắn thực lực thủ hạ của thủ hạ thể hiện ra, không có cái nào không tỏ rõ thực lực của đối phương hơn xa mình.
Bởi vì mỗi tấm thiệp mời chỉ có thể mang theo một người cùng vào, cho nên thủ hạ của hắn đều ở bên ngoài, nếu thực sự đánh nhau, khẳng định là mình chịu thiệt.
Nhưng nếu cứ vậy mà nhượng bộ, sau này hắn còn lăn lộn ở Minh Nguyệt Thành thế nào được?
Đường đường là Uông công tử, mặt mũi biết để vào đâu?
Huống chi hôm nay còn là đại hội hoa khôi, nếu để Thu Hồng Lệ khinh thường, vậy thì đúng là muốn khóc cũng không có chỗ mà khóc.
Khi đang tiến thoái lưỡng nan, bỗng nhiên bên cạnh truyền một thanh âm trêu tức:
- Ôi, vị huynh đài này nhìn lạ mắt thế, thường ngày rất ít xuất hiện trong thành đúng không.
Tổ An sửng sốt, thầm nghĩ Sở Ngọc Thành không phải đang trao đổi thân mật với hùng nữ à, vì sao lại đột nhiên chạy ra, không quá phù hợp với tính tình của hắn.
Giống như là nhìn ra sự nghi hoặc của hắn, Sở Hồng Tài giải thích:
- Sở gia kinh doanh ngành muối, cần Uông gia vận chuyển lương thực đến biên ải đổi lấy lấy diêm dẫn, thường ngày lão Tam cũng có giao tiếp không ít với Uông gia, quan hệ với Uông Nguyên Long không tồi.
Vừa nói vừa đứng lên đi theo, hiển nhiên là sợ đối phương nhiều người khiến Sở Ngọc Thành chịu thiệt.
Tổ An thầm nghĩ phu phụ Sở thị đúng là phải kiểm điểm một chút, quan hệ giữa chính phòng cùng nhị phòng và tam phòng dường như rất bình thường, mà quan hệ của nhị phòng và tam phòng hiển nhiên là thân mật hơn rất nhiều.
- Ngọc Thành huynh!
Nhìn thấy Sở Ngọc Thành xuất hiện, Uông Nguyên Long thiếu chút nữa thì kích động tới rơi lệ.
Ngọc Thành còn chưa kịp đáp lại, đại hán tóc đỏ đã khinh miệt trợn mắt lên:
- Con lợn béo này từ đâu chui ra thế? Chuyện của chúng ta tới lượt ngươi nhúng tay vào à?
Hô hấp của Sở Ngọc Thành khựng lại, thường ngày hắn cực kỳ kiêu ngạo với hình thể của mình, cảm thấy đây mới là dáng người hoàn mỹ nhất.
Kết quả lại bị đối phương trực tiếp mắng thành lợn béo, làm sao mà nhịn được!
- Con mẹ nhà mày!
Sở Ngọc Thành tức giận mắng một tiếng, trực tiếp vỗ một chưởng tới trên mặt nam tử tóc đỏ.