Đúng lúc này, một thanh âm kinh hỉ, truyền đến:
- Ơ, A Tổ!
Tổ An ngẩng đầu nhìn một cái, chỉ thấy cách đó không xa một tên gầy yếu răng hô đang kinh hỉ nhìn mình.
- Vi Tác, sao ngươi lại ở đây.
Tổ An cũng có chút bất ngờ, từ sau khi mình làm lão sư, thời gian gặp mặt của hai người không còn nhiều như trước, sau đó mình lại tới bí cảnh, kể ra còn thấy nhớ hắn.
- Ta theo ta ca đến.
Vi Tác đã chạy tới chỉ chỉ Vi Hoằng Đức ở phía sau.
Tổ An gật đầu chào Vi Hoằng Đức, thầm nghĩ Mễ lão đầu bảo ta tiếp cận hắn, trừ ở trong bí cảnh từng nói mấy câu ra, vẫn chưa có cơ hội tiếp xúc.
Trước mắt không phải là cơ hội tốt sao, cái cùng nhau chống cửa sổ, cùng nhau khiêng súng, cùng nhau...Vậy càng có thể gia tăng tình cảm của hai bên?
Vi Hoằng Đức không thể không đáp lễ, chỉ có điều nhìn thấy bộ dáng của hắn, trong đầu không kìm lòng được hiện ra một màn đã nhìn thấy trong bí cảnh, sắc mặt lập tức liền thay đổi.
Giống như Tạ Tú, hắn mất thời gian rất lâu mới thoát khỏi ám ảnh tâm lý đó, hiện tại lại phải bắt đầu từ đầu.
Thế là nào còn dám tiếp xúc nhiều với hắn, vội vàng nhắc nhở Vi Tác mấy câu rồi vội vàng chạy đến chỗ xa xa tìm một vị trí.
Vi Tác thì vẻ mặt hưng phấn nhìn Tổ An:
- Ta còn muốn hỏi ngươi đây, sao ngươi cũng ở đây, không ngờ còn có thú nữ xinh đẹp như vậy.
Nhìn thấy Lãnh Sương Nguyệt ở trong lòng đối phương, mắt hắn lập tức mở to, trước giờ hắn ở trước mặt Tổ An đều là dùng hình tượng lái xe già chỉ điểm giang sơn, nhưng của hắn chỉ là lý luận suông, lần này có thể đến Thần Tiên Cư, là cầu xin lão ca rất lâu mới có được cơ hội.
Kết quả không ngờ tên hiền lành nhút nhát này cũng bắt đầu thực chiến ở đây rồi.
Đúng là dạy đồ đệ đói chết sư phụ, vừa nghĩ đến đây, trong lòng hắn liền cảm thấy chua chát.
- Ta đi cùng huynh đệ trong nhà.
Tổ An giới thiệu đại khái Sở Ngọc Thành và Sở Hồng Tài.
Sau khi Vi Tác hoàn lễ, kéo Tổ An sang một bên:
- Tiểu tử ngươi đúng là trâu bồ, người của Sở gia không ngờ chủ động dẫn ngươi tới thanh lâu, ngươi không sợ Sở đại tiểu thư tức giận ư?
- Sao ta phải sợ?
Tổ An ưỡn ngực, lời thề son sắt nói.
- Ở nhà ta bảo nàng ta đi hướng đông, nàng ta tuyệt không dám đi hướng tây, nào dám quản những cái này của ta.
Bùi Miên Mạn đang uống trà trong nhã gian ở Lầu hai thiếu chút nữa thì bị sặc, thầm nghĩ Sơ Nhan à Sơ Nhan, ngươi không biết lão công này của ngươi kỳ lạ thế nào đâu.
Tổ An khi nói xong liền cảm thấy lưng lạnh toát, giống như có người đang nhìn chằm chằm mình, vội vàng chột dạ nhìn chung quanh, thấy không có bóng dáng của Sở Sơ Nhan, mới thở phào nhẹ nhõm, hắn lo lắng cứ lập flag nhiều rồi có một ngày lại lật thuyền trong mương.
Vi Tác nghe mà trợn mắt há hốc mồm, một lúc sau mới cảm thán nói:
- Ngươi quả thực là hình mẫu của ta.
- Quá khen quá khen.
Tổ An chắp tay, bật cười ha ha.
- Ca ca gọi ta tới, lát nữa chúng ta trao đổi nhé.
Vi Tác huých huých vào vai hắn mấy cái, mắt la mày lém nhìn Lãnh Sương Nguyệt ở bên cạnh, biểu cảm muốn đáng khinh bao nhiêu có đáng khinh bấy nhiêu.
Tổ An cảm khái mọi người đều nói chỉ có tên sai chứ không ngoại hiệu sai, nhưng ta thấy tên của người này đặt rất đúng.
Vừa trở lại chỗ ngồi muốn tiếp tục thảo luận vấn đề sinh lý với miêu nữ, bỗng nhiên một tiếng hét to truyền đến:
- Cút ngay!
Tổ An hoảng sợ, thầm nghĩ là tên gia hỏa nào dám giương oai ở Thần Tiên Cư?
Cho dù nghe thì chỉ là thanh lâu, nhưng có thể làm lớn đến như vậy, nếu sau lưng không có chỗ dựa thì trẻ con cũng không tin.
Không phải sao, lúc này tất cả mọi người trong Thần Tiên Cư đều theo tiếng nhìn lại, muốn xem là thần tiên lộ nào không ngờ lại gây sự ở nơi trọng yếu như vậy.
Chỉ thấy một người vạm vỡ một chân giẫm trên ghế, đao trong tay trực tiếp cắm trên bàn, vẻ mặt khiêu khích nhìn mấy công tử ở bàn đó.
Càng khiến người ta chú ý hơn là mái tóc đỏ bắt mắt của hắn, khiến cho cả người tăng thêm ba phần khí chất bưu hãn.
Tổ An lại thầm khinh thường, tóc này trông giống như sợi mì, từ cổ chí kim, có thể để được tóc sợi mì cũng không có mấy, người này cho rằng mình là Tiểu Lý Phi Đao à.
Ngoài ra sau khi tới thế giới này, tóc đỏ vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy, cũng không biết có nhuộm tóc hay không.
- Bốp!
Khi Tổ An đang nghĩ ngợi lung tung, một công tử trong bàn đó không nhịn được đứng lên:
- Lớn mật, ngươi biết ngồi đây là những ai không?
- Ồ, cũng muốn thỉnh giáo.
Đại hán tóc đỏ đó kéo ghế ngồi xuống, vẻ mặt hứng thú.
Vị công tử đó nhìn nhìn mấy mấy người giống như hung thần ác sát ở phía sau hắn, trong nhất thời cũng có chút chột dạ, có điều nghĩ đến đây là Minh Nguyệt Thành, là Thần Tiên Cư, trong lòng bình tĩnh lại mấy phần, vội vàng chỉ vào công tử quần áo quý phái ngồi ở chủ vị:
- Vị này là công tử Uông Nguyên Long của Uông gia, ngươi của tứ đại gia tộc Sở, Viên, Trịnh, Uông của Minh Nguyệt Thành, ngươi chưa từng nghe qua à.
Tổ An sửng sốt, hắn nhớ rõ Sở Sơ Nhan từng nhắc tới, Sở gia và Uông gia xưa nay luôn hữu hảo, có thể được coi là đồng minh!
- Sặc, ta còn tưởng rằng là đại nhân vật gì.
Đại hán tóc đỏ đó dùng ngón tay út ngoáy ngoáy lỗ tai, sau đó thuận tay búng một cái, một đống ráy tai liền bắn lên mặt đối phương.
- Nếu ngươi nói là thiên kim của Sở công tước hoặc là công tử của Tạ thành chủ, ta thật đúng là còn kiêng kị ba phần, chỉ là con của một thương nhân bán gạo, cũng xứng ở đây hò hét à.