Nàng ta cũng minh bạch điểm này, cho nên một mực trốn trong nhã gian không ra.
Chuyến này nàng ta là tới điều tra nội tình của Thu Hồng Lệ, không chỉ Tang Hoằng có chút hoài nghi bối cảnh của nàng ta, bên Tề Vương cũng hoài nghi, trước đó không lâu có tin tình báo, quan viên bên phe phái của Tề Vương, mấy lần bị ám sát dường như đều có liên quan tới nữ nhân này, vừa hay đúng dịp đại hội hoa khôi, cho nên cố ý đến xem.
Chỉ là không ngờ ở nơi này lại nhìn thấy Tổ An, càng không ngờ hắn lại giống như lão thủ chốn phong nguyệt, những động tác đó ngay cả nàng ta xưa nay luôn to gan như vậy nhìn thấy cũng phải đỏ mặt.
- Đáng tiếc không mang Ảnh âm Thạch, bằng không ghi lại một màn này, cho Sở Sơ Nhan xem,thực sự muốn thấy đến lúc đó biểu cảm của nàng ta sẽ phấn khích như thế nào.
Trên mặt Bùi Miên Mạn lộ ra nụ cười nghiền ngẫm.
Lúc này nhìn chằm chằm Tổ An đâu chỉ có một mình nàng ta? Trong một gian phòng ở lầu ba, một cánh cửa sổ bị đẩy ra một khe hở hẹp, phía sau có một đôi mắt âm trầm.
- Hắn chính là Tổ An à? Nhìn thì cũng bình thường không có gì đặc biệt. Chỉ là hạng tham hoa hảo sắc mà thôi, thật sự đáng để sư muội ngươi phái nha hoàn bên cạnh đi tiếp cận hắn sao?
Nam tử kéo cửa sổ, quay đầu nhìn nữ nhân nằm nghiêng trên giường, cho dù đã không phải lần đầu tiên nhìn thấy, nhưng trong mắt vẫn lộ ra vẻ kinh diễm khó nén, nữ tử trước mắt thật sự quá đẹp.
- Vốn là tính chọn trong nhị phòng hoặc tam phòng của Sở gia để tiến hành kế hoạch của chúng ta, có điều biết được hắn, tới ta liền lâm thời thay đổi chủ ý.
Thanh âm mềm mại yêu kiều truyền đến, khiến xương cốt cả người nam tử đều ngứa ngáy.
Ánh mắt nam tử đó thỉnh thoảng lại nhìn ngắm ngọc nhan tuyệt sắc điên đảo chúng sinh ở đối diện:
- Nhưng dẫu sao hắn cũng chỉ là hạng ở rể của Sở gia, lại không có quyền lực thực tế, càng không thể sử dụng tài nguyên của Sở gia, chọn hắn có phải là có chút không ổn không?
Ánh mắt trốn tránh của hắn không qua được pháp nhãn của nữ tử tuyệt sắc, có điều nàng ta sớm đã quen ánh mắt si mê của các nam nhân, cũng không để ở trong lòng:
- Chính bởi vậy, hắn mới cần giúp đỡ nhất, dệt hoa trên gấm không bằng đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi. Hơn nữa hắn muốn nắm giữ Sở gia, khẳng định không thoát khỏi sự giúp đỡ của chúng ta, như vậy chúng ta có thể tham gia vào việc kinh doanh của Sở gia nhiều hơn, đợi tới về sau, thậm chí còn không cần người phát ngôn gì.
- Đạo lý sư muội ngươi nói thì đúng, nhưng tên gia hỏa đó cũng chỉ là cô gia ở rể, ở Sở gia căn bản không có địa vị gì, cho dù có chúng ta giúp đỡ, hắn thật sự có thể khống chế được Sở gia sao?
Sư huynh đó hoài nghi nói.
- Căn cứ vào tình báo có được trong đoạn thời gian gần đây cho thấy, người này không chỉ không phải phế vật như trong truyền thuyết, ngược lại còn là nhân vật khá lợi hại, nhân vật như vậy có thể thành công đạt được sự ưu ái của Sở đại tiểu thư mà lên làm cô gia Sở gia, há lại là hạng người cam chịu đứng dưới người khác?
Nữ tử Tuyệt sắc đổi lại tư thế, một đôi chân ngọc thon dài tự nhiên đan vào nhau.
Cho dù không thấy gì, nhưng trong nháy mắt chỗ thần bí dưới làn váy vẫn khiến hô hấp của nam tử trở nên dồn dập, miệng khô lưỡi khô.
Nữ tử tuyệt sắc dường như rất hưởng thụ loại ánh mắt si ngốc này của nam nhân, nàng ta cười nhếch mép:
- Đương nhiên, ta cũng không nói nhất định phải chọn hắn, hôm nay vẫn phải thử năng lực của hắn mới được.
Tổ An không biết mình bị nhiều người như vậy nhìn chằm chằm như vậy, lúc này hắn đang tập trung ý chí tham thảo kết cấu sinh lý miêu nữ của Lãnh Sương Nguyệt.
- Công tử ngươi đừng như vậy.
Lãnh Sương Nguyệt ấn tay hắn đang sờ sau mông mình.
- Loại chuyện này là bí mất nhất của nữ tử thú nhân chúng ta, xin công tử đừng làm nô gia khó xử.
- Vậy như thế nào thì mới có thể được sờ?
Tổ An tiếc nuối, hắn thật sự rất muốn biết những thú nữ này có đuôi hay không, dẫu sao từ bộ dạng cho thấy, bọn họ không có khác biệt lớn với nữ tử nhân loại.
- Bình thường chỉ có tình lang được thú nữ đồng ý mới được phép... Được phép...
Còn chưa nói hết, cổ Lãnh Sương Nguyệt đã đỏ bừng.
Tổ An thầm nghĩ diễn xuất của nữ nhân này khá thật, khiến hắn có chút không phân biệt ra thật giả, có điều đã đối phương không cho mình sờ đuôi, ta cũng không phải loại người bắt nạt nữ nhân, vậy tất nhiên chỉ có thể từ bỏ tìm tòi.
Ngay sau đó sự chú ý của hắn chuyển dời đến trên lỗ tai lông xù trong búi tóc của nàng ta, không nhịn được vươn tay ra giật một cái:
- Ơ, đúng là có chút giống với mèo, còn rất khả ái.
Cả người Lãnh Sương Nguyệt run lên, chỉ cảm thấy trong thân thể giống như có một dòng điện chảy qua, ưm một tiếng, kẹp chặt hai chân lại, lộ ra vẻ cực kỳ mất tự nhiên.
- Làm sao vậy?
Tổ An có chút khó hiểu, không phải là sờ lỗ tai thôi ư, sao phải có phản ứng mạnh như vậy?
Lãnh Sương Nguyệt u oán nói:
- Lỗ tai cũng là chỗ mẫn cảm của thú nữ, trừ khi là tình lang thân mật nhất, nếu không là không thể sờ.
Tổ An lập tức bật cười:
- Ngươi đúng là cô nương thanh lâu sao?
Tuy tính tình của mình tốt, nhưng ngươi thế này cũng không khỏi giả vờ quá đáng rồi?
Ngươi nhìn Sở Ngọc Thành ở bên kia, tay đã thò vào trong váy của hùng nữ, một tay xoa nắn của nàng ta của nàng ta, cũng không thấy hùng nữ đó có phản ứng gì, dường như còn rất hưởng thụ.
- Xin lỗi, công tử.
Lãnh Sương Nguyệt nhìn hắn với vẻ đáng thương, nhưng trừ nói xin lỗi ra, nàng ta cũng không đưa ra bất kỳ ý kiến có tính xây dựng gì.