Có điều Hoa tỷ cũng biết đối phương là cho nàng ta bậc thang để xuống, vội vàng bổ sung.
- Để biểu đạt áy náy, đêm nay tiêu dùng của Tổ công tử ở Minh Nguyệt Lâu đều miễn phí.
Chơi một đêm ở Thần Tiên Cư rất đắt đỏ, có điều vẫn đáng để giao hảo với Tổ An, dẫu sao hắn là cô gia của hắn là, lại là lão sư của Minh Nguyệt Học Viện.
Hơn nữa, trên người hắn nghe nói chính là có hơn trăm vạn lượng tiền cược, lừa hắn cũng tốt, còn sợ sau này hắn không đến tiêu xài sao?
Nghe thấy tin tức này, chung quanh lập tức vang lên một trận tiếng huýt xáo hâm mộ.
Sở Ngọc Thành cũng không nhịn được nói:
- Hoa tỷ ngươi miễn phí cho huynh đệ ta, vậy chúng ta thì sao? Nặng bên này nhẹ bên kia như vậy, uổng cho chúng ta còn thân thiết với nhau.
Hoa tỷ không nhịn được cười mắng:
- Ai chẳng biết Sở tam gia là đại diêm thương, tiền kiếm được một ngày bằng cả một tháng thu nhập của Thần Tiên Cư chúng ta, ta miễn phí cho ngài, chẳng phải là không nể mặt ngài ư?
Sở Ngọc Thành trợn mắt lên:
- Thần Tiên Cư các ngươi có tiếng là hố tiêu tiền, một đêm bằng một tháng của chúng ta thì đúng hơn.
Hoa tỷ cười tủm tỉm nói:
- Ôi chao, chúng ta đúng thổi phồng thương nghiệp của nhau nữa, như vậy đi, ta tìm mấy thú nữ vừa nhập cho các ngươi, đều là hàng cướp tay chưa nhận khách.
Nói xong vẫy vẫy về phía sau, ba cô nương trang điểm xinh đẹp đi tới.
- Chưa tiếp khác?
Sở Ngọc Thành cười nhạt, nhìn mấy người bọn họ, ai nấy ánh mắt đều rất câu hồn, nếu nói bọn họ không nhận khách, vậy bàn gia ta chính là gà giống thủ thân.
Có điều thú nữ quả thật rất khó gặp, ngàn năm trước Nhân tộc và dị tộc đại chiến, dị tộc liên tiếp bại lui về biên thuỳ, để lại một số tộc nhân ở thế giới nhân loại.
Trên cơ bản vận mệnh của bọn họ cũng có chút thê thảm, không phải bị bắt đi làm nô làm tỳ, chính là bán vào nơi trăng hoa, có thể thành thân với người thường mai danh ẩn tích sống một cuộc sống bình thản đã là hạnh phúc nhất rồi.
Cho dù là như vậy, mỹ nữ thú tộc này vẫn là vật khá là hiếm lạ, mấy năm nay Sở Ngọc Thành vẫn không có cơ hội chơi đùa.
Nghĩ đến đây hắn cũng lười chẳng muốn vạch trần sự dối trá của Hoa tỷ.
Thấy bọn họ lộ vẻ hài lòng, Hoa tỷ mới thở phào nhẹ nhõm:
- Các cô nương, hầu hạ mấy vị công tử cho tốt, ta đi tiếp đãi khách nhân khác, đại hội hoa khôi hôm nay thật sự là bận quá, xin ba vị thứ lỗi.
- Đi đi!
Sở Ngọc Thành chỉ muốn bàn lý tưởng nhân sinh với mỹ nữ thú tộc, tất nhiên chỉ mong nàng ta đi sớm một chút.
Hoa tỷ mỉm cười, lại cực kỳ khoa trương lắc lắc cái mông to rời đi.
Sở Ngọc Thành thì chui vào trong lòng nàng của hình thể cường tráng nhất trong ba nữ tử, sau đó đẩy nàng thon thả thanh tú nhất vào trong lòng Tổ An.
Nếu so sánh, nàng để lại cho Sở Hồng Tài là bình thường nhất.
Có điều hắn cũng không để ý, hắn vốn đã dốc một bầu tâm tư vào trên người Thu Hồng Lệ, cô nương khác căn bản là không thể lọt vào pháp nhãn của hắn, thú nữ này đối với hắn mà nói chính là có thêm người bồi rượu góp vui mà thôi.
Sở Ngọc Thành thì nói với thiếu nữ thon thả trong lòng Tổ An:
- Huynh đệ này của ta là lần đầu tiên đến loại địa phương này, ngươi phải hầu hạ hắn cho tốt, đừng làm hắn sợ.
Sắc mặt thiếu nữ thon thả đó ửng đỏ, cúi đầu nói:
- Người ta cũng là lần đầu tiên mà.
Sở Ngọc Thành cười ha ha, cũng lười chẳng muốn vạch trần, trực tiếp sờ soạng nữ nhân trong lòng:
- Ngươi là chủng tộc nào của thú tộc?
Nữ tử đó ngồi trong lòng hắn, ôm cổ hắn, mị nhãn như tơ nói:
- Nô gia là Hùng tộc.
- Hùng tộc rất tốt, dáng người này rất khá.
Sở Ngọc Thành nói xong lại dụi đầu vào trong ngực nàng ta.
- Tên béo chết tiệt háo sắc!
Tổ An nghẹn lời, hắn vẫn rất không quen loại trực lai trực khứ này.
Nhìn thiếu nữ bị đẩy vào trong lòng mình, Tổ An hỏi:
- Ngươi tên là gì?
- Ta tên là Lãnh Sương Nguyệt.
Thiếu nữ cúi đầu thẹn thùng nói, tiếng như muỗi kêu.
Tổ An sửng sốt, cái tên này thật sự rất không hợp với bầu không khí thanh lâu này, chẳng lẽ là tên giả à?
Về phần vẻ mặt thẹn thùng đó của đối phương, hắn căn bản là không.
Chưa ăn thịt lợn chẳng lẽ lại chưa thấy lợn chạy à?
Kiếp trước ở trên mạng không biết đã nhìn thấy bao nhiêu kinh nghiệm thiếp của lái xe già, nghề này của bọn họ có chút là cố ý giả vờ thanh thuần để khách nhân vui.
Cho nên nghề nào nghiệp nào cũng đều cần người giỏi!
- Ngươi là chủng tộc gì?
Nhìn trong búi tóc của nàng ta hơi lỗ tai lông xù, Tổ An hiếu kỳ nói, Thú Nhân tộc chỉ được thấy trong tiểu thuyết trước kia, không ngờ mình đi tới thế giới này, lại cơ hội ôm một con chơi.
- Ta là miêu nữ.
Lãnh Sương Nguyệt đáp.
- Miêu nữ?
Mắt Tổ An sáng rực lên, hắn vẫn nhớ như in dáng người nằm cưỡi xe máy của Bat - Girl kiếp trước.
Ngay cả nhìn nữ tử trước mắt cũng có thêm mấy phần hảo cảm.
- Đúng rồi, một mực có vấn đề nghẹn ở trong lòng, Thú Nhân tộc các ngươi có đuôi không?
Vừa nói vừa vươn tay ra sờ soạng mông nàng ta, bởi vì nguyên nhân góc độ, lọt vào trong mắt người trên lầu hai, giống như thò tay vào váy.
- Tên đăng đồ tử này!
Tức giận không chỉ có Tạ Đạo Uẩn, trong một phòng riêng khác, một nữ tử mặt như hoa đào cũng gắt một tiếng.
Nếu Tổ An ở đây, nhìn thấy nàng ta nhất định sẽ kinh hô vì sao cơ ngực của huynh đài lại khoa trương như vậy?
Nữ tử trước mắt tất nhiên là Bùi Miên Mạn, bên kia Tạ Đạo Uẩn cũng nữ cải nam trang, nhưng trừ môi hồng răng trắng, xinh đẹp thanh tú quá mức ra, nhìn cũng có vài phần giống nam nhân, nhưng nàng ta nữ cải nam trang thì không giống một chút nào, bởi vì trước ngực bất kể có bó như thế nào cũng vẫn lồi lên, lại thêm mắt hoa đào khiến người ta say đắm tới chết, bất kể là ai vừa nhìn thấy nàng ta cũng sẽ biết nàng ta là nữ nhân.