Sắc mặt Tạ Tú lập tức xịu xuống, vốn là một hồi ước hạn hương diễm, mọi người tâm sự phong hoa tuyết nguyệt, tiếp theo thì thuận lý thành chương trao đổi sâu hơn trên giường, nhưng lão tỷ ở bên cạnh thì những cái này toàn bộ đều biến thành bọt nước.
- Thường ngày ngươi dây dưa với nhiều nữ tử tới mấy ta cũng lười chẳng muốn quản ngươi, dẫu sao bọn họ đều nữ tử đàng hoàng, nhưng cái gì thì khác.
Tạ Đạo Uẩn nhéo đệ đệ đệ đệ.
- Thu Hồng Lệ có đẹp có tài hoa tới mấy, phụ thân cũng tuyệt không cho phép một nữ tử thanh lâu tiến vào cửa Tạ gia.
Tạ Tú lẩm bẩm:
- Gặp dịp thì chơi mà thôi, ta đâu có nói sẽ dẫn nàng ta về nhà.
- Vậy lại càng không được!
Tạ Đạo Uẩn tức giận lườm hắn một cái.
- Thu Hồng Lệ hiện giờ Thu Hồng Lệ thanh danh hiển hách, nhưng thân phận của nàng đã định trước nàng ta là người đáng thương, ngươi đã không muốn cưới nàng ta, vậy thì đừng họa hại người ta, làm ảnh hưởng tới nàng ta tìm được lang quân như ý chân chính.
Tạ Tú cười khổ nói:
- Lão tỷ, ở nơi phong nguyệt khuyên cô nương hoàn lương, xưa nay đều là rất ngốc... Khà khà...
Nếu đổi lại là nam tử nói như vậy, đã sớm bị hắn khinh bỉ một phen, nhưng đối mặt với lão tỷ, hắn cũng không tiện phát tác.
- Nói đến cùng đều là đám nam nhân các ngươi coi nữ nhân là đồ chơi!
Tạ Đạo Uẩn oán hận nói, bỗng nhiên vẻ mặt cứng lại, ánh mắt rơi xuống trên người Tổ An ở đại sảnh phía dưới, lập tức đỏ mặt gắt.
- Đúng là một đăng đồ tử! Quả nhiên đều là cá mè một lứa!
Tạ Tú không hiểu ra sao, thuận theo ánh mắt của nàng ta nhìn lại, lập tức cũng biến thành trợn mắt há hốc mồm.
Chỉ thấy Tổ An đang ôm một cô nương thon thả, tay dường như đã thò vào trong váy nàng ta.
- Người này... Máu thế?
Có một thê tử đẹp như thiên tiên như Sở Sơ Nhan, vì sao còn như vậy...
Chẳng lẽ là Sở Sơ Nhan không thể thỏa mãn hắn?
Trong đầu bỗng nhiên lại hiện ra hình ảnh rất có lực trùng kích từng nhìn thấy trong bí cảnh.
Tên gia hỏa như vậy, nữ nhân chắc đích xác không thỏa mãn được.
MMP!
Mặt Tạ Tú tối sầm lại, mình vất vả lắm mới thoát khỏi ám ảnh tâm lý, kết quả không ngờ lại nhớ tới.
Hắn vội vàng uống một hơi cạn sạch một chén rượu trước mắt cho đỡ sợ.
Lại nói lúc trước Tổ An ở dưới lầu đang kêu gào muốn đi, một tú bà trang điểm rất đẫm lắc cái mông to đi ra.
- Ôi dao, thì ra là hai vị công tử của Sở gia, đã lâu không tới rồi.
Tú bà đó vung khăn tay cười nói.
Sở Ngọc Thành trực tiếp ôm nàng ta mà sờ mò:
- Đã lâu không gặp, Hoa tỷ càng lúc càng đầy đặn.
Nữ nhân phải như vậy mới đủ sướng, đại đa số nữ tử gầy giống như cây đay, cũng không biết nhãn quang của những người này rốt cuộc xảy ra vấn đề gì..
Sở Hồng Tài thì thừa cơ truyền âm cho hắn, giải thích:
- Tên đầy đủ của Hoa tỷ này tên là Hoa Vị Miên, năm đó cũng là danh kỹ hồng bài mười dặm tám thôn, sau khi lớn tuổi thì chuyển sang làm tú bà, tính tình khéo léo, trong thành rất nhiều đại nhân vật đều nể mặt nàng ta.
Tổ An trợn mắt há hốc mồm, không ngờ cái tên béo chết tiệt Sở Ngọc Thành này tuổi tác không lớn, không ngờ lại là lão thủ bụi hoa.
Chỉ có điều khẩu vị của người này có chút đặc biệt, không ngờ lại thích người tuổi lớn mình, hơn nữa bộ dạng của Hoa tỷ này không khỏi quá mức đầy đặn rồi.
Có điều nhìn thấy hình thể của hắn liền lập tức bình thường trở lại, chắc ở trong mắt hắn, hình thể to mọng cứ như vậy mới có thể được gọi là thon thả.
- Tiểu quỷ đầu ngươi đúng là xấu xa.
Hoa tỷ hờn dỗi một tiếng, bỗng nhiên ánh mắt rơi xuống trên người Tổ An.
- Vị này là?
Nàng ta ở trong chốn phong nguyệt nhiều năm, sớm đã luyện thành một đôi hoả nhãn kim tinh, nàng ta liếc một cái liền nhìn ra Tổ An lạ mặt, hơn nữa từ trong ánh mắt có chút co quắp và hiếu kỳ của hắn liền phán đoán ra trước kia hắn chắc chưa từng tới nơi này mới phải.
Có điều quần áo của hắn dùng vải quý giá, lại là đi cùng huynh đệ Sở thị, nhất định không phú thì quý, cho nên không dám chậm trễ.
Lúc này có thằng nhóc của Thần Tiên Cư tiến đến ghé vào bên tai nàng ta nhỏ giọng nói vài câu, nàng ta lập tức của phản ứng:
- Thì ra là Tổ công tử, chẳng trách lại khiến Sở đại tiểu thư cũng phải thích như vậy, quả nhiên là nhất biểu nhân tài, lại rất đẹp trai.
Làm nghề này của bọn họ, có thể nói là nắm rõ nhân vật có uy tín danh dự trong Minh Nguyệt Thành như lòng bàn tay, loại lực lượng mới xuất hiện gần đây như Tổ An, không chỉ là cô gia của Sở gia, còn là lão sư của Minh Nguyệt Học Viện, đã sớm được đưa vào tài liệu, chỉ là trước kia chưa từng gặp mà thôi.
Cho dù biết lời nói của nàng ta là thành phần khách sáo chiếm đa số, Tổ An vẫn cảm thấy thoải mái, trước kia người khác động chút là dùng từ kẻ ở rể của Sở gia, phế tài gì đó để hình dung hắn, chỉ có nàng ta gọi mình là Tổ công tử, thậm chí nhắc tới Sở Sơ Nhan, cũng không nói chọn hắn làm chồng, mà là nói thành thích hắn, lập tức khiến quan hệ của hai bên từ cao cao tại thượng biến thành ngang hàng.
Chẳng trách có thể lăn lộn phong sinh thủy khởi ở trong thành.
Lúc này Sở Ngọc Thành vỗ mông nàng ta một cái:
- Vừa rồi huynh đệ của ta còn tức giận đó, ngươi gửi nhiều thiệp mời vì sao lại bỏ sót hắn? Mau tìm mấy tiểu cô nương xinh đẹp cho hắn hạ hỏa đi.
- Oan uổng, Tổ công tử là người trong lòng của Sở đại tiểu thư, lại là rể hiền của Minh Nguyệt Công, cho ta mười lá gan ta cũng không dám gửi thiệp mời cho ngươi, nếu không cẩn thận chọc cho bọn họ không vui, Thần Tiên Cư chúng ta chịu không nổi đâu.