Loáng thoáng còn có thể nhìn thấy từng chiếc thuyền hoa tựa vào bên bờ.
Nơi này không phải có phòng ở ư, vì sao lại chuẩn bị nhiều thuyền như vậy?
Người trong thành đúng là biết chơi.
Tổ An cảm khái sức tưởng tượng của mình vẫn không đủ phong phú.
- Muốn gặp Thu Hồng Lệ này một lần phải trả bao nhiêu bạc?
Tổ An vừa rồi chú ý thấy hai người đều tự lấy ra một tấm thiệp mời được chế tác tinh mỹ giao cho nhân viên công tác ở cửa, mới có thể một đường thẳng tiến mà vào.
- Tiến vào thì không cần bỏ tiền, Thần Tiên Cư phát cho nhân vật có uy tín danh dự trong thành và khách quen trường kỳ ở đây thiệp mời, mỗi tấm thiệp mời đều có thể dẫn bạn vào. Về phần tiêu dùng, về sau vậy phải xem ngươi chơi thế nào.
Lông mày Sở Ngọc Thành rung rung, trao cho hắn ánh mắt "Ngươi biết mà".
Tên béo chết tiệt này sao càng nhìn càng giống Kiều Sam.
Tổ An thầm dè bỉu, bỗng nhiên nhớ tới lời nói vừa rồi của đối phương, lập tức cả người khó chịu.
Thần Tiên Cư phát thiệp mời cho nhân vật có uy tín danh dự trong thành, loại con cháu vợ lẽ như Sở Ngọc Thành, Sở Hồng Tài cũng có, một phòng đích như mình không ngờ lại không có!
Xem thường người ta như vậy ư?
Thần Tiên Cư này cũng giỏi thật!
Nói xong sầm mặt đi ra ngoài.
- A Tổ, ngươi làm sao vậy?
Sở Ngọc Thành giật mình, vội vàng chạy tới hỏi hắn.
Tổ An hừ lạnh một tiếng:
- Thần Tiên Cư này không ngờ không cho ta thiệp mời, chứng tỏ không để ta vào mắt, ta việc gì phải mặt nóng dí mông lạnh, hoa khôi gì đó có xinh đẹp tới mấy, cũng có xinh đẹp bằng lão bà của ta không? Thôi thôi, chẳng thà ta về ôm lão bà còn hơn.
Nghe thấy lời này của hắn, người trong đại sảnh đều quay đầu, thầm nghĩ tên nào mà không biết trời cao đất rộng như vậy, không ngờ dám ở đây nói Thu cô nương không đẹp bằng lão bà của hắn?
Lão bà của hắn là thiên tiên sao!
Một đám nam nhân đang lo không tìm thấy cơ hội làm náo động trước mặt Thu Hồng Lệ, vừa hay ở đây có người tự đưa tới cửa.
- Ai mà không biết xấu hổ như vậy, lão bà ngươi...
Mấy nam nhân cách gần nhất đứng lên, đang muốn khởi binh vấn tội, bỗng nhiên thấy rõ bộ dạng của Tổ An, sắc mặt lập tức giống như ăn phải cứt, nửa câu sau bị nghẹn về trong bụng.
- Xin lỗi đã quấy rầy.
lão bàcủa người này đúng là xinh đẹp hơn Thu Hồng Lệ, dẫu sao Sở Sơ Nhan cũng được công nhận là đệ nhất mỹ nhân của Minh Nguyệt Thành, Thu Hồng Lệ có đẹp tới mấy, thân phận địa vị vẫn kém xa.
Lúc này trong một nhã gian ở lầu hai, một công tử trẻ tuổi môi hồng răng trắng xuyên qua rèm phòng thấy một màn này, không khỏi khẽ gắt một tiếng:
- Không có lòng dạ, làm việc giống như lưu manh vô lại, cũng không biết rốt cuộc Sở Sơ Nhan coi trọng hắn ở chỗ nào.
Thanh âm non mềm êm tai, cho dù là là đang tức giận, nói chuyện cũng không nhanh không chậm, có một loại thanh nhã phong độ của người trí thức.
Lúc này bên cạnh hắn một nam tử mi thanh mục tú khác cười khổ nói:
- Lão tỷ ngươi đừng để bị bề ngoài của bề ngoài lừa bịp, kẻ này tuyệt không đơn giản, dưới tác phong làm việc phóng đãng bất kham lại che giấu một tâm tư bình tĩnh giảo hoạt.
Nếu Tổ An ở đây, tất nhiên có thể nhận ra hắn là công tử nhà Thành chủ Tạ Tú, mà công tử xinh đẹp môi hồng răng trắng ở bên cạnh không ngờ chính là tỷ tỷ của hắn nữ cải nam trang.
- Người này có lợi hại như ngươi nói không?
Tạ Đạo Uẩn có chút khó hiểu.
- Tuy hắn ở trên đại hội gia tộc cũng có chút nổi bật, nhưng chung quy thực lực vẫn có hạn.
Tạ Tú lắc đầu:
- Người này ngoài mặt thì phóng đãng, nhưng trên thực tế lại khá là bình tĩnh thông minh, có đôi khi ta cũng không nhìn thấu hắn.
- Bất kể hắn rốt cuộc là thế nào, những cái này có Sở Sơ Nhan đau đầu rồi.
O Uẩn thu hồi ánh mắt, hiển nhiên hiện giờ Tổ An vẫn không đáng để nàng ta hao tâm tốn sức, nhìn về phía rèm che ở lầu hai đối diện, đáng tiếc phía sau vẫn trống không.
- Thu Hồng Lệ này rốt cuộc là lúc nào mới ra?
Nàng ta nghe nói Thu Hồng Lệ sắc nghệ song tuyệt, thi từ ca phú không gì không biết, những cái nghệ này thì cũng thôi, nàng ta không có hứng thú, ngược lại là đạo thi từ, xưa nay nghiên cứu rất nhiều, nàng ta cũng muốn đến luận bàn một chút với hoa khôi danh vang các quận này.
Tạ Tú giải thích:
- Sợ rằng phải thêm một đoạn thời gian nữa, lão tỷ, hiện tại ta lo lắng lát nữa thân phận của ngươi sẽ bại lộ. Hiện giờ tuy ngươi nữ cải nam trang, nhưng nhất định không thể gạt được người hữu tâm, đến lúc đó cha mà biết sẽ đánh gãy chân ta mất.
Hắn càng nói càng hối hận, lần này đáp ứng dẫn tỷ tỷ tới đây thật sự rất qua loa.
Lòng ghen tị hiếu thắng của nữ nhân quả nhiên đáng sợ, ngay cả tỷ tỷ thường ngày luôn đạm bạc cũng không nén được.
Tạ Đạo Uẩn xì một tiếng:
- Hừ, thường ngày ngươi đi đi khắp nơi gây chuyện sao không thấy ngươi sợ phụ thân như vậy?
Nhìn thấy vẻ mặt giống như mướp đắng của đệ đệ, nàng ta vẫn không nhịn được nói:
- Được rồi, được rồi, ngươi không nói, ta không nói, phụ thân làm sao mà biết được? Hơn nữa ta cũng không lộ mặt, cho dù viết thi từ gì cũng do ngươi ra mặt được chưa?
Mắt Tạ Tú lập tức sáng rực lên:
- Thật à?
Tuy hắn có chút tài lẻ, nhưng vẫn tự hiểu lấy mình, biết rõ ở trong mắt tài tử tài nữ chân chính căn bản là không đáng nhắc tới, hôm nay có tỷ tỷ giúp, hắn có khả năng rất lớn khiến Thu Hồng Lệ phải nhìn với ánh mắt khác, nói không chừng còn có thể trở thành khách vào màn.
- Đương nhiên là thật, có điều nếu Thu Hồng Lệ hẹn gặp ngươi thì phải dẫn ta đi cùng.
- Hả?