Lại nói tới trong đại sảnh, nam tử tóc đỏ cau mày:
- Ngươi là Tạ Tú?
- Chả thế thì sao?
Tổ An ưỡn ngực ngạo nghễ nói,
- Trong toàn bộ Minh Nguyệt Thành, luận anh tuấn, trừ cô gia của Sở gia ra, ai còn có thể đẹp trai bằng ta?
Trong nhã gian ở lầu hai của Tạ Tú, khuôn mặt tuấn tú của hắn đã đỏ bừng.
Tạ Đạo Uẩn ở Đối diện thì che miệng cười run cả người, một lúc sau mới triệt để khôi phục lại:
- A Tú, trước kia ta cảm thấy ngươi đi khắp nơi trêu chọc nữ tử khác là rất vô sỉ, nhưng hôm nay vừa gặp, mới biết luận về vô sỉ, ngươi cũng chỉ là đệ đệ.
Tạ Tútức giận nói:
- Đừng ngăn cản ta, ta phải đi nói chuyện phải quấy với hắn, luận cái khác ta không bằng hắn thì thôi, nhưng luận về đẹp trai thì sao có thể thua được!
Đặc biệt nghĩ đến một màn lúc ẩn lúc hiện trong bí cảnh, hắn đã có một thứ vĩnh viễn không bằng, lại há có thể dễ dàng cũng thua cả ở phương diện khác?
- Ta không ngăn cản ngươi.
Tạ Đạo Uẩn chớp chớp mắt tình, chân mày hiện ra nét cười.
- Ngươi mau đi xuống đi, để người trong đại sảnh phân xử công bằng, xem hai người các ngươi rốt cuộc là ai đẹp trai hơn.
- Ta không chịu nổi người này.
Nhìn bộ dạng người đông nghìn nghịt ở phía dưới, khuôn mặt tuấn tú của hắn nóng lên.
- Tỷ tỷ, ngươi cũng học theo cái xấu rồi.
Sắc mặt Tạ Đạo Uẩn ửng đỏ:
- Còn không phải là tiếp xúc với các ngươi quá lâu, gần mực thì đen sao.
Lúc này trong đại sảnh, người biết Tổ An và Tạ Tú đều trợn mắt há hốc mồm, người này lấy đâu ra tự tin như vậy, dám ở trước mặt nhiều người giả mạo công tử nhà Thành chủ?
Chỉ là một đứa ở rể, ngươi cũng xứng sao?
Chỉ có Vi Tác là giơ ngón cái lên:
- Không hổ là lão đại của Vi mỗ, chẳng trách có thể khiến nhiều mỹ nhân tuyệt thế như vậy khăng khăng một mực đi theo.
- Ngươi biết cái gì, đó là bởi vì...
Ca ca Vi Hoằng Đức ở bên cạnh nói đến một nửa bỗng nhiên ngừng lại không nóinữa, sắc mặt rất khó coi.
MMP, lại có hình ảnh rồi!
- Bởi vì sao?
Chuyến đi tới bí cảnh, bởi vì thực lực của Vi Tác thấp kém, cho nên không được đi, mà người chứng kiến khác thì ai nấy đều giữ kín như bưng đối với sự kiện đó, dẫn tới người tin tức linh thông như hắn, không ngờ lại không biết chút gì.
- Không có gì, đừng hỏi.
Vi Hoằng Đức hừ một tiếng, tiếp tục nhìn vào trong sân.
Lúc này đám người Sở Ngọc Thành cũng ý thức được nam tử tóc đỏ này có chút lợi hại, không dám mù quáng lao ra nữa, đều bất giác tụ tập tới bên cạnh Tổ An.
Nhìn bộ dạng thoải mái thờ ơ của Tổ An, hai huynh đệ bỗng nhiên dâng lên một cỗ cảm giác hoang đường, người này rốt cuộc là quá ngốc hay là dây thần kinh quá thô, không ngờ lại không hề cảm thấy sợ hãi.
Dẫu sao ở trong mắt hai người, thực lực của người này là không bằng mình.
- Cẩn thận, người này có thể là Lục phẩm.
Uông Nguyên Long ở bên cạnh không rõ tình huống cho lắm, vừa rồi được Tổ An giải vây, vẫn khá là cảm kích, lo lắng hắn không biết nên ăn quả đắng, vội vàng nhắc nhở.
Ai ngờ Tổ An lại hờ hững nói:
- Chỉ là Lục phẩm mà thôi, nhớ ngày đó ta và đại tông sư đều đánh tới cân sức ngang tài, Lục phẩm thì có là gì.
Lúc trước Chương Hàm là Cửu phẩm, Thạch Nhạc Chí là Bát phẩm, còn có Phệ Côn Thạch Côn triệu hồi ra cũng đều từng giao thủ rồi.
Hoàng hậu tỷ tỷ thì cảnh giới không rõ, nhưng theo hắn thì chắc không kém hơn đại tông sư, bản thân mình cũng từng đại chiến mấy trăm hiệp với nàng ta, tuy đó là bởi vì nhờ có Phú Bà Khoái Nhạc Cầu, nhưng kinh nghiệm chiến đấu của hắn với cường giả siêu cấp quả thật là tồn tại chân thật, cho nên một Lục phẩm, vẫn thật sự khiến hắn lo lắng.
Đáng tiếc người khác lại không nghĩ như vậy, toàn bộ đại sảnh đầu tiên là lâm vào một trận yên tĩnh quỷ dị, ngay sau đó liền bộc phát ra một trận cười to ầm ĩ.
Người này điên rồi à?
Bất phân thắng bại với đại tông sư, hắn cho rằng hắn là ai?
Đại tông sư e là thổi một hơi cũng thổi chết hắn rồi?
Đừng nói là đại tông sư, cho dù là Cửu phẩm, đời này hắn cũng chưa từng được thấy?
...
Chung quanh truyền đến từng trận tiếng trào phúng, hiển nhiên không một ai tin lời hắn.
Tạ Đạo Uẩn ở Lầu hai lại nhíu mày:
- Các ngươi ở bí cảnh đã từng gặp phải đại tông sư à?
Tạ Tú lắc đầu:
- Không, chỉ là cũng từng có khí tức tu vi không thua gì Cửu phẩm bùng nổ, hắn chắc đã tiếp xúc với Cửu phẩm, về phần đại tông sư, chắc là hắn phô trương thanh thế đ thôi.
Tạ Đạo Uẩn hừ một tiếng:
- Ta ghét nhất loại nam nhân nói dối hết bài này đến bài khác này, huống chi còn là dối trá vừa nghe đã bị vạch trần, không chỉ không thành thực, còn không có lý trí, đúng là nam nhân kém cỏi.
Tạ Tú thầm mặc niệm cho Tổ An, phải biết rằng tỷ tỷ của hắn tính tình đạm bạc, xưa nay luôn ôn hòa với người ngoài, trước giờ chưa từng thấy nàng ta dùng từ ngữ cực đoan như vậy để đánh giá một người.
Bùi Miên Mạn ở phòng khác lại không nghĩ như nàng ta, mà là ồ một tiếng:
- Chẳng lẽ người này thật sự từng giao thủ với đại tông sư?
Dẫu sao lúc trước hai người cũng từng đánh nhau sinh tử, lúc ấy trừ không dùng năng lực nguyên tố ra, cơ bản là đã giở hết thủ đoạn, nhưng vẫn không làm gì được hắn.
Khi đó đối phương có vẻ như vừa bắt đầu tu luyện.
Thực lực của người này không thể dựa theo lẽ thường để phỏng đoán, vượt cấp chiến thắng đối thủ không phải là không có khả năng.
Có điều nàng ta vẫn lắc đầu, xua đi suy nghĩ trong đầu.
Đại tông sư?
Rất vớ vẩn.
Đám người Sở Hồng Tài đứng chung một chỗ với Tổ An thì bị động nhận ánh mắt gườm gườm của toàn trường, ai nấy đều xấu hổ tới hận không thể tìm một cái lỗ để chui vào.