Nếu không phải vừa rồi hắn ra tay giúp đỡ, chỉ sợ mấy người bọn họ đã sớm lỉnh đi xa rồi.
- Không ngờ đường đường là công tử của Tạ gia lại là hạng cuồng vọng tự đại như vậy, còn đại tông sư, ha ha.
Nam tử tóc đỏ bật cười.
Tạ Tú ở trên lầu:
- ...
Cái gì gọi là nằm cũng trúng đạn, chính là cái này đây!
Tổ An cũng cười lạnh:
- Ta đã nói đại danh của ta với ngươi rồi, không biết các hạ xưng hô thế nào?
Nam tử tóc đỏ ngạo nghễ nói:
- Ta chính là Huyền Trình!
Tổ An đáp:
- Chưa từng nghe qua.
Nói xong nhìn nhìn đồng bạn ở bên cạnh, Sở Ngọc Thành, Sở Hồng Tài, thậm chí là Uông Nguyên Long đều lắc đầu, bọn họ cũng chưa từng nghe qua.
- Sau tối hôm nay, đại danh của ta sẽ vang vọng khắp Minh Nguyệt Thành, bắt đầu từ ngươi trước tiên.
Nam tử tóc đỏ không hề tức giận, nhìn Tổ An:
- Ngươi đã tuyên bố từng giao thủ với cả đại tông sư, vậy có dám tiếp ta ba chiêu không?
Tổ An lại không có vội vã đáp ứng, ngược lại lộ ra vẻ mặt trêu tức nhìn đối phương:
- Vừa rồi hình như ta nghe thấy có người nói nếu là tiểu thư Sở gia hoặc là Tạ gì đó thì ngươi còn kiêng kị ba phần, cho nên hiện tại có phải trong lòng ngươi đã sợ quýnh lên rồi, không dám đắc tội với ta và Thành chủ đại nhân, cho nên cố ý lập hạ ước định ba chiêu, tiện có bậc thang mà xuống không?
Nam tử tóc đỏ giận tím mặt:
- Ngươi con mẹ nó đánh rắm!
Trong nhã gian trên lầu truyền đến một tiếng choang, giống như là chén trà bị ném vỡ.
Chỉ thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của Tạ Đạo Uẩn đỏ bừng lên:
- Người này dám làm nhục mẫu thân!
Tạ Tú ở đối diễn trợn mắt lên:
- Tỷ, ngươi nhập diễn quá sâu rồi đấy, ta ở đây mà, phía dưới là Tổ An!
- Ta đương nhiên là biết!
Tạ Đạo Uẩn cũng cảm thấy phản ứng có chút thái quá, có điều vẫn gắng gượng nói.
- Nhưng tên gia hỏa đó không biết! Hắn tưởng người đối diện là Tạ Tú, vẫn lên tiếng làm nhục mẫu thân của hắn, chẳng phải chính là làm nhục mẫu thân của chúng ta sao?
Tạ Tú nghe mà trợn mắt há hốc mồm, thầm nghĩ còn có thể như vậy sao?
Chẳng trách lúc trước khi nói huyện yêu đương với nữ bằng hữu, luôn không hiểu nổi vì sao bọn họ lại tức giận.
Lúc này, vẻ mặt của Tổ An quả thật cũng ngưng trọng, bởi vì hắn chú ý thấy thu nhập điểm nộ khí.
Đến từ Trần Huyền, điểm nộ khí +444!
Trần Huyền?
Bỗng nhiên trong lòng khẽ động, Trần Huyền, Huyền Trình!
Huyền Trình chắc chính là tên giả Trần Huyền dùng.
Hắn nhớ rõ lúc trước Sở Sơ Nhan từng nhắc tới với hắn, nói ngoài Minh Nguyệt Thành có đạo tặc Trần Huyền, thường xuyên chặn thương lộ qua lại, thương đội của Sở gia cũng mấy lần bị hắn chặn giết.
Bởi vì tu vi cao thâm, lại thêm tới lui như gió, dẫn tới một mực không thể tiêu diệt.
Người này lớn mật như vậy, dám vào thành cơ à? Hơn nữa ở đây có nhiều người như vậy vì sao lại không có một ai nhận ra hắn? Mái tóc đỏ này của hắn rõ ràng như vậy cơ mà!
Tổ An nghi hoặc khó hiểu, có điều rất nhanh liền có phản ứng, tương truyền người này tâm ngoan thủ lạt, chắc là tất cả người từng thấy hắn đều bị hắn diệt khẩu rồi, cho nên tất nhiên không ai biết đặc trưng bề ngoài của hắn.
Đây cũng có thể là nguyên nhân khiến hắn dám nghênh ngang vào thành.
- Ngươi đã thành công chọc giận ta rồi, vốn nể mặt Tạ thành chủ, định giữ lại cho ngươi một mạng, ai ngờ ngươi lại không biết quý trọng, một khi đã như vậy thì đừng trách ta không khách khí.
Trần Huyền vốn là bướng bỉnh bất tuân, thường ngày ở dã ngoại sát phạt quyết đoán nói một không hai, sau khi vào thành phải cố kỵ nhiều như vậy vốn đã rất khó chịu, hiện giờ bị người này trêu chọc, quả thật là nổi giận thật rồi, nào còn quản hắn là công tử Thành chủ gì.
Không biết phía dưới là có chuyện gì mà náo nhiệt như vậy? Đúng lúc này, truyền đến một thanh âm mềm mãi khiến người ta vừa nghe là xương cốt cả người đều như tan ra!
Là Thu đại gia!
Thu cô nương!
... Cũng không biết là ai hô lên, toàn bộ Thần Tiên Cư người đều sôi trào, tất cả mọi người đều xoay người nhìn về phía lầu hai, ai còn có thời gian rảnh mà quan tâm tới hai hán tử thô kệch đang tranh đấu.
Thậm chí ngay cả Sở Hồng Tài lúc trước đang mặt đầy đề phòng cũng không kìm lòng được mà quay đầu lại, trong mắt tràn ngập vẻ mê say.
Nam tử tóc đỏ vừa rồi còn kêu đánh kêu giết cũng nhìn về phía lầu hai, muốn xem chủ nhân của thanh âm êm tai như vậy rốt cuộc là một thiếu nữ đẹp tới mức nào.
Cửa lầu hai mở ra, một thân ảnh yểu điệu chậm rãi đi tới cạng bức rèm che.
Cho dù trên mặt che khăn, nhưng vẫn có thể nhìn thấy một dung nhan minh diễm bất khả phương vật, yêu mị đến mức khiến người ta sinh ra mơ màng vô hạn xuất hiện trước mặt mọi người.
Trong đại điện lập tức lâm vào một trận yên tĩnh quỷ dị, hôm nay người có thể ra vào trường hợp này, có ai mà không phải đã nhìn quen sắc đẹp rồi?
Nhưng nữ tử trước mắt này lại có khác biệt rất lớn vẫn những người đã gặp trước kia.
Dưới đôi mi thanh tú thanh nhã giống như núi xa, có một đôi mắt hơi nước mông lung, giống như phủ lên một tầng khí tức mờ mịt, khiến người ta nhìn một cái liền không kìm lòng được mà muốn che chở bảo hộ nàng ta.
Bên môi dường như mang theo một nụ cười yếu ớt, bờ môi non mềm kiều diễm ướt át, giống như được sương sớm trong suốt tưới tắm, tỏa ra một loại kiều mỵ kiến người ta miệng khô lưỡi khô.
Sóng mắt nữ tử lưu chuyển, trong nháy mắt đó mọi người đều sinh ra cùng một loại cảm giác, giống như nàng ta đang liếc mắt đưa tình nhìn mình, trong ánh mắt nhìn mình rất có tình ý, khác hẳn lúc nhìn người khác.