- Tại hạ Triệu Đức Trụ, gia phụ là...
Hắn còn chưa nói hết, liền bị thanh âm của người khác bao phủ:
- Tại hạ Viên Tuấn Huy, bái kiến Thu cô nương.
- Chào Thu cô nương, ta tên là Ô Vân, cha ta là Ô Cương.
...
Tiếng Giới thiệu liên tiếp vang lên, rất nhiều người thậm chí còn chưa kịp nói hết một câu đã bị người bên cạnh kéo ra phía sau, cho nên mọi người đều tranh thủ trong thời gian ngắn nhất lưu lại ấn tượng sâu sắc nhất cho đối phương.
Thậm chí có người còn cố ý ném vỡ một chén trà, hy vọng dẫn tới sự chú ý của Thu Hồng Lệ.
Chỉ tiếc nàng ta làm hoa khôi nhiều năm như vậy, chiêu số hấp dẫn tầm mắt gì mà chưa từng thấy qua, căn bản là bất vi sở động.
Lại thêm hiện trường rất ồn ào, tiếng đập bình ném chén rất nhanh liền bị tiếng tự giới thiệu liên tiếp ắt đi.
Ngay cả những công tử thế gia như Uông Nguyên Long Sở Hồng Tài cũng không ngoại lệ, ai nấy mặt đỏ bừng rướn lên giới thiệu bản thân.
Sở Ngọc Thành lại đẩy hùng nữ vừa rồi còn dính như keo như sơn ở trong lòng ra, dùng thân thể phì nhiêu không ngừng chen về phía trước, vừa chen vừa ồn ào giới thiệu bản thân.
Tổ An thấy mà khinh thường, vừa rồi là ai nói thích cường tráng đầy đặn, không thích loại thon thả này?
Tuy ngực của Thu Hồng Lệ cũng có thể gọi là đầy đặn, nhưng cả người lại không dính dáng gì tới mập mạp, thêm một phần thì ngại béo, thiếu một phần thì ngại quá gầy.
Nhưng dáng người như vậy thường ngày ở trong mắt Sở Ngọc Thành, tuyệt đối là dáng người gậy trúc.
Nào ngờ hiện tại hắn lại giống như phát điên.
Nói đi nói lại lại vẫn nhìn mặt.
Tổ An khinh thường không thôi.
- Vì sao công tử lại không tự giới thiệu một chút?
Lãnh Sương Nguyệt ở bên cạnh chớp chớp mắt, có chút tò mò hỏi.
Vừa rồi sau khi ngồi xuống, mấy nữ tử bọn họ tất nhiên đều quay về tiếp bên cạnh khách nhân.
- Đây đâu phải là tự giới thiệu, hoàn toàn là chơi xiếc khỉ.
Tổ An khinh thường khinh thường.
- Ngươi nhìn Thu Hồng Lệ đó, ngoài mặt thì nói cười thản nhiên, liên tiếp gật đầu với những người này, trên thực tế là đâu có để bọn họ ở trong lòng.
- Ai cũng nói tới thanh lâu chọn cô nương để chơi, sao tỉnh cảnh này lại giống như cô nương đang chọn bọn họ để chơi thế?
Trong giọng nói của Tổ An lộ ra vẻ khinh bỉ, cũng không phải có ý kiến gì với Thu Hồng Lệ, chỉ là xem thường đám nam nhân chưa từng thấy nữ nhân này.
Đúng là làm mất mặt nam nhân chúng ta!
Cho dù người ta có xinh đẹp tới mấy, các ngươi cũng không cần phải quỳ liếm thành như vậy chứ?
Giống như ta đây, cho dù là bám váy đàn bà, cũng phải cơm mềm ăn cứng!
Học theo một chút đi!
Lãnh Sương Nguyệt không biết hoạt động tâm lý của hắn, chỉ tưởng hắn bất mãn với Thu Hồng Lệ, nhìn lên lầu hai một cái, nhỏ giọng giải thích:
- Kỳ thật Thu cô nương cũng không dễ dàng gì, tuy nàng ta chưa chắc đã để những người này ở trong lòng, nhưng trên cơ bản vẫn sẽ ghi nhớ tên của mỗi người ở trong lòng, cô nương khác trong lâu rất khó làm được điểm này.
Tổ An sửng sốt, không nhịn được cảm thán nói:
- Quả nhiên muốn làm đến hoa khôi, không chỉ cần xinh đẹp là đủ.
Lãnh Sương Nguyệt gật đầu:
- Không sai, làm nghề này của chúng ta chưa bao giờ thiếu cô nương xinh đẹp, nhưng muốn làm tới hoa khôi lại không phải dễ dàng như vậy, càng đừng nói tới là giống như Thu tiểu thư.
Tổ An tò mò nhìn nàng ta:
- Xem ra ngươi cũng rất quen thuộc với Thu Hồng Lệ này.
- Cũng không là quen thuộc.
Lãnh Sương Nguyệt cuống quít giải thích.
- Chỉ là mọi người dẫu sao cũng ở cùng một lâu, ngẩng đầu không thấy cúi đầu cũng thấy, vẫn có thể nghe được một số tin tức.
- Ờ.
Tổ An cũng không nghĩ nhiều.
- Đúng rồi, các ngươi đã ở cùng một lâu, như vậy chắc biết không ít chuyện của nàng ta chứ, nói cho ta nghe một chút đi.
- Kỳ thật ta cũng không biết nhiều lắm. Không biết công tử muốn hỏi gì?
Thấy hắn không hề quấn lấy mình nghiên cứu cấu tạo thân thể nữa, Lãnh Sương Nguyệt thầm thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng lại sợ hắn lát nữa nhớ ra, cho nên nếu có thể sử dụng trả lời câu hỏi để khiến hắn phân thần, vậy tất nhiên là cầu còn không được.
Về phần có một số vấn đề không thể nói, nàng ta cứ nói không biết là được.
- Cái ta hỏi ngươi khẳng định là biết.
Tổ An cười nói.
- Nàng ta trước kia có bạn trai không?
- Bạn trai?
Lãnh Sương Nguyệt chớp chớp mắt, trong nhất thời không kịp phản ứng.
- Chính là tình lang đó.
Tổ An giải thích.
- Đương nhiên là không, Thu cô nương là Thanh Quan Nhân mọi người đều biết, sao lại có tình lang.
Lãnh Sương Nguyệt hoảng sợ, vội vàng xua tay nói.
- Ngươi đừng sợ, chỗ này chỉ có hai người chúng ta, không sợ ảnh hưởng đến thanh danh của nàng ta đâu.
Tổ An vẫn có chút không tin.
Lãnh Sương Nguyệt vội vàng nói:
- Thực sự không có mà, ta có thể dùng tính mạng đảm bảo, Thu cô nương chưa từng có tình lang, hơn nữa nàng ta một mực là tấm thân xử nữ...
- Thật không?
Tổ An không nhịn được nhìn về phía bóng hình xinh đẹp ở lầu hai một cái, cái này đúng là có chút kỳ quái.
Lúc này Bùi Miên Mạn ở trên lầu hai đang quan sát cảnh tượng phía dưới, khi nàng ta chú ý thấy những nam tử đó đang chen nhau a dua làm trò hề thì trong lòng thầm khinh thường.
Nam nhân không có ai tốt, chỉ xứng bị nữ nhân đùa bỡn.
Bỗng nhiên trong lòng nàng ta khẽ động, quay đầu tìm kiếm một thân ảnh khác.
Đợi nhìn thấy Tổ An nhàn nhã ngồi ở đó, không giống như người khác chạy tới tự làm bẽ mặt, không khỏi gật đầu hài lòng.
- Không làm mất mặt Sơ Nhan, không giống những nam nhân chưa trải sự đời đó.
Có điều nụ cười của nàng ta vừa hé ra được một nửa, bỗng nhiên chú ý thấy Lãnh Sương Nguyệt đang bóc nho đút cho hắn ăn.