Lục Địa Kiện Tiên (Dịch)

Chương 499 - Chương 499: Chơi Hỏng Rồi

Chương 499: Chơi Hỏng Rồi Chương 499: Chơi Hỏng Rồi

Tổ An ăn tới miệng đầy nước, còn không quên chọc cười đối phương, khiến nàng ta cười run cả người.

Nụ cười của Bùi Miên Mạn không khỏi biến thành lạnh lẽo, hừ một tiếng:

- Nam nhân quả nhiên không có một ai tốt!

Lúc này Thu Hồng Lệ môi hồng hé mở:

- Đa tạ sự ưu ái của các vị, chỉ có điều gần đây Hồng Lệ cảm thấy cầm kỹ dường như tiến vào một bình cảnh, cho nên cần mọi người chỉ điểm một hai, xe, rốt cuộc là xảy ra vấn đềở đâu.

Nghe thấy nàng ta lên tiếng, đại sảnh lúc trước còn ầm ĩ lập tức trở nên an tĩnh lại, không ai muốn khiến nàng ta không vui.

Đợi nghe nàng ta nói xong, ai nấy tinh thần chấn động.

Quả nhiên tới rồi!

Lúc trước mọi người đều suy đoán Thu Hồng Lệ sẽ mượn cầm khúc âm thầm khảo giáo mọi người, lựa chọn người hợp ý, hiện tại quả nhiên bắt đầu rồi.

- Thu cô nương nói đùa rồi, vừa rồi Triệu mỗ nghe xong một khúc của cô nương, quả thật là sau ba ngày dư âm vẫn không dứt, cầm như vậy đã tới hóa cảnh, nào còn có thể có vấn đề gì.

Trong đó một người tên là Triệu Đức Trụ vội vàng nói, vừa rồi hắn giới thiệu được một nửa thì bị cắt ngang, đang muốn tìm cơ hội vãn hồi mặt mũi.

- Ngu ngốc!

Tất cả mọi người đều đưa ra cùng một đánh giá, Thu Hồng Lệ người ta rõ ràng là muốn khảo nghiệm mọi người, ngươi một mực vuốt mông ngựa thì có ích lợi gì?

Quả nhiên, Thu Hồng Lệ mỉm cười:

- Công tử quá khen , chỉ có điều ta vẫn muốn nghe một số ý kiến cụ thể để bù đắp chỗ chưa đủ.

Sau khi nói xong liền quay về phía người khác, trong ánh mắt tràn ngập vẻ cổ vũ và chờ mong.

Cùng lúc đó, dư quan ở khóe mắt nàng ta lại lặng lẽ quan sát một chút mấy nhã gian trên lầu, trong lòng thầm cười lạnh.

Đối mặt với ánh mắt cổ vũ của Thu Hồng Lệ, các nam tử trong sân lại ai nấy ngơ ngác nhìn nhau.

Phải biết rằng cầm của Thu Hồng Lệ rõ ràng đã đăng phong tạo cực, những người ngoài nghề như bọn họ có thể nghe hiểu cái gì?

Cho dù có một bộ phận người biết đánh đàn, lại há có thể so sánh với người chuyên nghiệp như nàng ta?

Lúc này chạy ra lỗ mãng chỉ điểm sai lầm của đối phương, chẳng phải là tự tìm mất mặt xấu hổ sao?

Cho nên mọi người ngươi nhìn ta ta nhìn ngươi, ai nấy đều không dám vọng động, dẫu sao cơ hội chỉ có một lần, vạn nhất không thể khiến Thu Hồng Lệ hài lòng, vậy sẽ mất tư cách tiến thêm một bước.

Trước tiên xem người khác nói thế nào đã, hấp thụ chút kinh nghiệm giáo huấn cũng tốt.

Chú ý thấy những người này sợ đầu sợ đuôi, Trần Huyền cười nhạo một tiếng, những cậu ấm sống an nhàn sung sướng trong thành này ai nấy đều lo được lo mất, không giống nam nhân.

Cái thứ nữ nhân này, ngươi càng để ý càng tâng bốc nàng ta, nàng ta lại càng xa cách ngươi.

Thế là tùy tiện đi ra, vỗ ngực nói:

- Thu cô nương, về phương diện âm luật này ta không hiểu quá nhiều, không dám bêu xấu. Có điều ta có thể từ trong tiếng đàn của ngươi nghe ra một cố sự phụ tâm hán, cái khác thì ta không dám chắc, nhưng vạn nhất tương lai thực sự có người dám khi dễ ngươi, ta sẽ dẫn người đi chém hắn, vặn đầu xuống làm bô.

Hắn trông vốn đã bưu hãn, nói như vậy cả người đều tỏa ra một loại khí khái nam tử hán rất tự nhiên, vừa so sánh với các công tử ca sặc mùi son phấn bên cạnh, lộ ra có chút giống như hạc trong bầy gà.

- Vậy tiểu nữ tử thực sự đa tạ vị tráng sĩ này.

Mắt đẹp câu hồn của Thu Hồng Lệ cứ như vậy nhìn hắn, môi hồng hé mở, trong mắt giống như sắp ứa ra nước.

Thấy hắn quả nhiên có được sự ưu ái của Thu Hồng Lệ, các công tử chung quanh hối hận không thôi, sớm biết vậy ta đã đi ra đầu tiên rồi.

Nữ nhân luôn có ấn tượng sâu sắc hơn với nam nhân đầu tiên.

Bởi vì vừa rồi bị Trần Huyền làm mất hết mặt mũi, Uông Nguyên Long nóng lòng muốn tìm lại, cũng lập tức nói ngay:

- Thu cô nương, Uông mỗ bản sự khác thì không có, nhưng thương đội trong nhà trải rộng khắp thiên hạ, đối với tình huống các nơi trong thiên hạ vẫn có hiểu biết một hai, nếu cô nương cần, ta có thể sai thuộc hạ giúp ngươi tìm kiếm một chút, chắc hẳn phải không bao lâu nữa sẽ tra được tung tích của người đó.

Hắn dừng lại một chút, nhìn Trần Huyền ở đối diện, tiếp tục nói:

- Một người có lợi hại tới mấy, tinh lực cũng vậy có hạn, làm sao so được với lực lượng của gia tộc.

Hắn biết ưu thế của mình ở đâu, tuy giá trị vũ lực không bằng Trần Huyền đó, nhưng hắn là con trai độc nhất của Uông gia, luận tài lực, đối phương có xách giày cho hắn cũng không xứng.

Tất nhiên Trần Huyền biết hắn có ám chỉ, cười lạnh một tiếng:

- Một tên phế vật dựa vào gia tộc mà thôi, thậm chí ngay cả trả lời cũng bắt chước người khác.

Ý là nói câu trả lời của đối phương bắt chướng mình.

- Ngươi nói gì!

Uông Nguyên Long giận dữ.

- Sao, vẫn muốn động thủ với ta à, đến đây!

Trần Huyền cũng đứng lên, cười gằn nhìn hắn.

Sắc mặt Uông Nguyên Long lập tức lộ ra có chút mất tự nhiên, lúc trước ba đánh một còn không thắng, mình tức thì bị một cước đá cho ngắc ngoải, hắn nào dám xung đột với đối phương?

Nhưng ở trước mặt mỹ nhân, hắn lại không cam lòng nhận thua như vậy, trong nhất thời không khỏi cứng đờ ra đó.

May mà Thu Hồng Lệ đứng ra giải giúp hắn:

- Hai vị như vậy, nếu là vì Hồng Lệ mà khiến hai vị tổn thương hòa khí, vậy ta đúng là muôn lần chết vẫn không hết nhục.

Nói xong liền ra vẻ áy náy tự trách, nước mắt lã chã, người chung quanh thấy mà con tim tan nát, đều trợn mắt nhìn hai người.

Không ngờ lại chọc cho Thu cô nương thương tâm như vậy?

Đừng nói là Uông Nguyên Long, ngay cả loại người quen đầu đao liếm máu như Trần Huyền cũng có chút hoảng hốt, vội vàng nhận lỗi với nàng ta, tỏ vẻ tuyệt đối sẽ không tiếp tục gây sự ở đây nữa.

Bình Luận (0)
Comment