Lục Địa Kiện Tiên (Dịch)

Chương 501 - Chương 501: Ngươi Biết Ta Là Ai Không?

Chương 501: Ngươi Biết Ta Là Ai Không? Chương 501: Ngươi Biết Ta Là Ai Không?

Giống như những người đó khác cứ một mực vuốt mông ngựa thì khẳng định là không được, một số người khác còn vừa vuốt mông ngựa vừa không mặn không nhạt vạch ra một số vấn đề không tính là vấn đề, thế lại càng không được.

Chỉ có tự mình, thật sự vạch ra được một vấn đề tồn tại trong đó, kiếm tẩu thiên phong mới có khả năng thật sự được đối phương nhìn với ánh mắt khác.

Chỉ thấy sắc mặt Thu Hồng Lệ quả nhiên thay đổi, một lúc sau bỗng nhiên thở dài một hơi:

- Vốn tưởng rằng Sở nhị công tử có cao kiến gì, nhưng hiện giờ xem ra, căn bản không nghe hiểu tiếng đàn của ta.

Những người ở chung quanh vốn đang hối hận không thôi, thấy nàng tức giận, ai nấy đều vui sướng khi người khác gặp họa cười rộ lên:

- Đúng vậy, Thu cô nương người ta là nhân vật gì, khi đánh đàn tất nhiên có thể đầu nhập tình cảm vào trong đó.

- Không làm đến nơi đến chốn, lại muốn đi cửa bên, cái giá phải trả thường thường đều sẽ vô cùng đau đớn.

- Người này cho rằng hắn là ai mà dám đánh giá Thu đại gia như vậy.

...

Bị những người này bỏ đá xuống giếng, Sở Hồng Tài căn bản không để ở trong lòng, lúc này cả đầu óc hắn đều là biểu cảm ghét bỏ của Thu Hồng Lệ vừa rồi.

Phải biết rằng vừa rồi cho dù là đối mặt với một số người thô lỗ tới mấy, nàng ta cũng vẫn vẻ mặt ôn hoà, chỉ độc có đối với hắn lại không hề nể mặt.

Xong rồi, xong rồi...

Trong đầu hắn nổ ầm ầm, cả người thất hồn lạc phách, có thể nhìn thấy Sở Ngọc Thành dường như há miệng nói gì đó với hắn, nhưng hắn lại một chữ cũng không nghe được.

Bên kia Tổ An có chút bất ngờ, lời nói vừa rồi của Sở Hồng Tài tuy hơi trực tiếp một chút, nhưng đạo lý là đạo lý đó, Thu Hồng Lệ làm hoa khôi nhiều năm như vậy, theo lý thuyết thì không nên thất thố như thế.

- Tiểu miêu nữ, vì sao Thu cô nương lại tức giận như vậy?

Tổ An nhéo nhéo lỗ tai thiếu nữ bên cạnh, tò mò hỏi.

Sắc mặt Lãnh Sương Nguyệt ửng đỏ:

- Ta... Thật sự không biết...

Cảm thấy khí lực xoa nắn của đối phương lại lớn hơn mấy phần, cả người thiếu nữ không ngừng run rẩy, mới vội vàng nói:

- Có thể... Có thể là có liên quan tới sự kiện đó...

Tổ An nghe thấy nàng ta giảng giải, có chút bừng tỉnh đại ngộ.

Lúc này ánh mắt của Thu Hồng Lệ đã hướng về phía lầu hai:

- Tạ công tử đã tới lâu như vậy, lại mực không nói gì, Hồng Lệ muốn nghe xem Tạ công tử có cao kiến gì.

Trần Huyền ở bên cạnh ngẩn ra:

- Tạ công tử? Tạ công tử nào?

- Minh Nguyệt Thành còn có mấy Tạ công tử, đương nhiên là Tạ Tú rồi!

Bên cạnh có người trào phúng, tên nhà quê này, vừa rồi bị đùa giỡn mà không biết.

Trần Huyền không khỏi giận dữ, bỗng nhiên quay đầu nhìn về phía Tổ An:

- Xú tiểu tử, ngươi dám trêu đùa ta!

- Trêu đùa ngươi thì sao, ngươi cắn ta à?

Tổ An thảnh thơi ngồi tại chỗ, một tay ôm Lãnh Sương Nguyệt, giống như người chẳng có chuyện gì.

Nghe thấy lời nói của hắn, Trần Huyền không khỏi giận dữ, keng một tiếng, trường đao trong tay hắn đã ra khỏi vỏ, nhìn ánh mắt hung ác của hắn, hiển nhiên đã động sát cơ.

Đến từ Trần Huyền, điểm nộ khí +444!

Sở Ngọc Thành thầm giơ ngón tay cái lên, người này đúng là đủ bưu hãn, mấy ngày trước còn tưởng rằng hắn là tên ở rể vô năng, không ngờ lại là một mãnh nhân như vậy.

Có điều ta thích!

Nghĩ đến vừa rồi bị nam tử tóc đỏ đó khiến cho mất hết mặt mũi, hắn chỉ ước gì nhìn thấy đối phương càng mặt xám mày tro càng tốt.

Lo lắng Trần Huyền nổi giận đả thương người, vội vàng kéo Sở Hồng Tài về hỗ trợ.

Đáng tiếc lúc này Sở Hồng Tài đã thất hồn lạc phách, tự động tách mình với chuyện đối với ngoại giới, hắn đành phải một mình đi tới bên cạnh Tổ An.

Uông Nguyên Long do dự một chút, cũng đứng ở bên cạnh hắn.

Tổ An có chút bất ngờ, không nghĩ tới những tên gia hỏa thường ngày thì bộ dạng hoàn khố này vào lúc mấu chốt vẫn rất giảng nghĩa khí như vậy.

Trần Huyền cười lạnh liên tục:

- Cho rằng nhiều người thì hay lắm à?

Hắn vừa dứt lời, thủ hạ ngồi cùng bàn đều đứng lên, nhân số của hai bên lập tức sinh ra nghịch chuyển.

Mắt thấy hai bên đại chiến chạm cái là nổ ngay, Thu Hồng Lệ mở miệng:

- Mong các vị nể mặt Hồng Lệ, đừng gây sự trong Thần Tiên Cư, được chứ?

Nàng ta nhỏ nhẹ nhờ vả, quả thật là nam nhân ý chí sắt đá cũng rất khó cự tuyệt.

Trần Huyền hậm hực thu đao về:

- Hôm nay nể mặt Thu tiểu thư, tạm thời tha cho ngươi một mạng, chờ thoát khỏi Tiên Cư sau khi, chúng ta mới tính sổ.

Thanh âm của Tổ An lập tức vang lên:

- Dám tìm ta tính sổ á, ngươi biết ta là ai không?

Nhìn đối phương không hề sợ hãi chút nào, hơn nữa vẫn là bộ dạng tinh vi hò hét, Trần Huyền nhướng mày, chẳng lẽ người này thực sự là đệ tử của đại nhân vật ư?

- Còn chưa thỉnh giáo các hạ là ai?

Nghe thấy đối phương nói, Tổ An bỗng nhiên mỉm cười:

- Không biết thân phận của ta là tốt nhất, như vậy đợi lát nữa ra khỏi Thần Tiên Cư ngươi sẽ không tìm được ta.

này vừa được nói ra, mọi người chung quanh đầu tiên là sửng sốt, tiếp theo thì cười vang, người này đúng biết trêu ngươi.

Trần Huyền:

- ...

Đến từ Trần Huyền, điểm nộ khí +666!

Hôm nay liên tiếp bị đối phương trêu chọc, hắn làm sao còn nhịn được, cầm đao muốn tiến lên.

Thu Hồng Lệ vội vàng cản ở giữa hai người, điềm đạm đáng yêu nhìn Trần Huyền:

- Huyền đại ca, vừa rồi ngươi đã đáp ứng người ta rồi mà.

Nhìn thấy đôi mắt giống như biết nói của đối phương không ngừng chớp chớp, Trần Huyền nuốt nuốt nước miếng, thầm nghĩ đúng là ả quyến rũ, lão tử nhất định phải mang nàng ta về làm áp trại phu nhân.

Phẫn nộ bị dục niệm thay thế, hắn cũng quên đi tìm Tổ An tính sổ.

Bình Luận (0)
Comment