Lục Địa Kiện Tiên (Dịch)

Chương 502 - Chương 502: Ngươi Biết Ta Là Ai Không? (2)

Chương 502: Ngươi Biết Ta Là Ai Không? (2) Chương 502: Ngươi Biết Ta Là Ai Không? (2)

Cười ha ha rồi lại ngồi xuống.

- Đa tạ Huyền đại ca.

Thu Hồng Lệ cười thỏ thẻ, sau đó quay đầu không nhịn được nhìn Tổ An một cái, thầm nghĩ nếu không phải ta ra mặt, người này rốt cuộc tính giải quyết thế nào?

Tạ Tú ở lầu hai thầm kêu một tiếng:

- Đáng tiếc, vốn định nhân cơ hội này thử thực lực Tổ An một chút, không ngờ lại bị Thu Hồng Lệ ngăn cản.

Tạ Đạo Uẩn ở Đối diện cũng nói:

- Hắn có lợi hại tới mấy cũng tuyệt không phải là đối thủ của cao thủ Lục phẩm chứ?

- Vậy cũng chưa chắc.

Tạ Tú nhắc tới chuyện ở hậu sơn hắn một kiếmđánh bại Thạch Côn.

- Thực lực của người này thật sự rất mơ hồ bất định, không biết sức chiến đấu của hắn ruốt cuộc là mạnh tới mức nào.

Lúc này cùng cảm thán chỉ có một mình hắn, Bùi Miên Mạn ở bên kia cũng dập tắt hắc viêm trên tay, cười tự giễu:

- Tên gia hỏa đó đã dám không kiêng nể gì như vậy, hiển nhiên là nắm chắc, ta lo lắng gì chứ. Hơn nữa, hắn là lão công của Sơ Nhan chứ có phải lão công của ta đâu, hừ.

Lúc này Thu Hồng Lệ mới ngẩng đầu nhìn về phía lầu hai:

- Tạ công tử, ngươi vẫn chưa trả lời câu hỏi của ta, chẳng lẽ ở trong lòng công tử, ca khúc của Hồng Lệ lại khó nghe như vậy sao?

Tạ Tú đứng dậy đi tới bên cửa sổ, lợi dụng thân hình của mình che tỷ tỷ trong phòng, lúc này mới mỉm cười nói:

- Thu cô nương nói đùa rồi, nghe âm thanh tự nhiên vừa rồi, ta bất tri bất giác đắm chìm trong đó, đến bây giờ vẫn chưa hồi thần, cho nên mới quên trả lời câu hỏi của cô nương.

Thu Hồng Lệ che miệng cười:

- Ai cũng nói Tạ công tử là tình nhân trong mộng của vô số thiếu nữ, cái miệng này quả nhiên rất ngọt.

- Con người ta chỉ biết ăn ngay nói thật thôi.

So với những nam tử cuồng nhiệt ở phía dưới, lúc này Tạ Tú rất tùy ý đứng đó, ánh mắt trong veo, khí chất cả người lập tức lộ ra cực kỳ xuất trần.

Nhìn thấy hai người trò chuyện với nhau thân mật như vậy, nam anh tuấn, nữ mỹ lệ, quả thật là một đôi người ngọc.

Người chung quanh không khỏi cảm thấy chua chát, nhưng nghĩ đến thân phận của Tạ Tú, đích xác cũng có không mấy người tranh lại với hắn, ai nấy không khỏi nản lòng thoái chí.

Nhưng Trần Huyền thì không có những cố kỵ này, nhìn thấy nữ tử mình muốn độc chiếm nói chuyện nam nhân khác thân thiết như vậy, trong lòng hắn có một cỗ tà hỏa bốc lên.

Huống chi vừa rồi Tạ Tú này biết rõ phía dưới có người giả mạo hắn, lại vẫn khoanh tay đứng nhìn, làm hại mình xấu mặt như vậy.

Thù mới hận cũ cộng lại, hắn cuối cùng cũng bạo phát:

- Tạ công tử, Thu cô nương người ta là tìm ngươi để lắng nghe ý kiến, ngươi chỉ biết vuốt mông ngựa thì có ích lợi gì.

Có người đi đầu, trong sân không ít người cũng đều phụ họa, ở nơi phong nguyệt, đều là khách làng chơi, có ai tôn quý hơn ai chăng?

Dẫu sao Minh Nguyệt Thành này cũng không phải Minh Nguyệt Thành của Tạ gia, không ít người bởi vì nguyên do lúc trước uống rượu, ai nấy lá gan đều to ra.

Tạ Tú không cho rằng là ngang ngược, thản nhiên nói:

- Về ca khúc vừa rồi của Thu cô nương, đích xác có một chút tỳ vết.

Nghe thấy hắn nói như vậy, chung quanh vang lên từng trận tiếng huýt sáo, lại có một tên gia hỏa lòe thiên hạ.

Vừa rồi vết xe đổ của Sở Hồng Tài còn sờ sờ trước mắt, người này không ngờ lại ngốc nghếch noi theo.

Nụ cười của Thu Hồng Lệ cũng cứng lại:

- Ồ? Nguyện nghe tường tận hơn.

Vừa rồi tuy nàng ta nói là muốn mọi người bình luận đề xuất ý kiến, nhưng trong lòng lại vô cùng tự tin với cầm kỹ của mình, cũng không cho rằng những người này thật sự có thể đề xuất ý kiến gì.

Vừa rồi được mọi người khen, nàng ta khó tránh khỏi cũng có chút hưởng thụ, cho nên nghe nói vậy, trong lòng hơi có chút không vui.

Lúc này Tạ Tú mới nói:

- Thu tiểu thư, vừa rồi một khúc của ngươi thúc giục người ta rơi lệ, năng lực ký thác tỉnh cảm trong ca khúc quả thật là xuất thần nhập hóa, ở phương diện thai nghén tình cảm có thể nói là không thể bới móc.

Nghe thấy lời nói của hắn, Sở Hồng Tài đang sắc mặt trắng nhợt lần mới hiểu được vừa rồi mình đã phạm phải sai lầm gì.

Mọi người đều biết Tạ Tú mấy năm nay vì tán gái, tuy tu vi không ra gì, nhưng tạo nghệ trên cầm kỳ thư họa không kém, một khi hắn đã nói như vậy, chứng minh vừa rồi Thu Hồng Lệ đích xác đã gửi gắm tình cảm trọn vẹn vào trong tiếng đàn.

Chẳng trách vừa rồi ta nói như vậy, lại khiến nàng ta tức giận.

Ài, không nên vì chơi trội mà nói ra những lời mạo hiểm như vậy.

Hắn hối hận không thôi, đồng thời nghe Tạ Tú tiếp tục nói:

- Thu cô nương ngươi ở phương diện gửi gắm tình cảm đã làm rất hoàn mỹ, nhưng trên kỹ xảo lại xuất hiện mấy tỳ vết.

- Vừa rồi đàn tới về sau, có lẽ ngươi quá chuyên chú, bị loại cảm xúc phẫn nộ, bi thương này chi phối, dẫn tới khi gẩy biến chuỷ thời gian hơi dài hơi một chút, ngoài ra tốc độ ấn của vũ thanh cuối cùng lại quá nhanh, dẫn tới ca khúc xuất hiện tạp âm nho nhỏ.

Biến chuỷ tương đương với nhịp F của nhạc Tây Dương hiện đại, âm điệu bi thương.

Vũ thanh thì tương đương với nhịp A trong nhạc Tây Dương hiện đại, âm cao hơn biến chuỷ, có thể biểu hiện cảm xúc phẫn nộ hoặc là vút cao.

Thu Hồng Lệ đầu tiên là ngẩn ra, tiếp theo nhắm mắt nhớ lại, một lúc sau mới mở mắt:

- Trong khuê các của Minh Nguyệt Thành lưu truyền một câu "Đàn có sai, Tạ lang lo", hôm nay cuối cùng cũng dc kiến thức rồi.

- Đa tạ Tạ công tử đã chỉ điểm, nếu không Hồng Lệ vẫn đắc chí mà không tự biết.

Thu Hồng Lệ trịnh trọng hành lễ.

Tạ Tú vội vàng đáp lễ:

- Thu tiểu thư nói quá lời.

Bình Luận (0)
Comment