Tổ An đáp:
- Sở dĩ trong thanh lâu chơi cổ cầm nhiều như vậy, còn không phải là vì đón ý nói hùa đám tự nhận là tài tử phong lưu các ngươi ư.
- Những cô nương bình thường trong thanh lâu thường thường rất ít đàn cổ cầm, bọn họ đạn tấu phần lớn là đàn tranh, tỳ bà để lấy lòng bách tính bình thường; Lựa chọn cổ cầm thường thường là các hoa khôi thanh lâu, bọn họ cần làm ra phân biệt, bởi vì cổ cầm cao nhã, cho nên các nàng cũng dùng cổ cầm để nâng cao giá trị con người, đề thăng bức cách, giống như làm vậy bọn họ cũng có thêm vài tia xuất trần thoát tục, lại không ngờ rằng, cổ cầm vốn là không hợp với hoàn cảnh thanh lâu.
Những thanh âm quở trách hắn lúc trước cũng dần dần thấp đi, bởi vì có một số người dần dần cảm thấy lời nói của hắn cũng không phải không có lý.
- Đề thăng bức cách?
Bùi Miên Mạn ở trên lầu đang dựa vào lan can, trên mặt lộ ra vẻ cổ quái, tuy người này dùng từ thô tục, nhưng rất thú vị, chỉ có điều như vậy, hắn không chỉ đắc tội với Thu Hồng Lệ, cũng đắc tội với tất cả hoa khôi thiên hạ.
Quả nhiên, nghe thấy đánh giá của hắn, sắc mặt Thu Hồng Lệ hết xanh lại trắng, ngực phập phồng nhanh hơn thường ngày mấy phần.
Tổ An vội vàng nói:
- Đương nhiên, nghiêm khắc mà nói thì đây không phải là lỗi của Thu cô nương, mà là đại hoàn cảnh như vậy, cô nương cũng không cần phải quá.
Thu Hồng Lệ u oán trợn mắt lên:
- Sao ta lại không để ý, nghe lời nói của công tử hôm nay, sợ rằng sau này Hồng Lệ không dám đánh đàn nữa.
Nghe thấy nàng ta nói như vậy, chung quanh lập tức vang lên những tiếng kêu rên:
- Đừng, Thu cô nương, tiếng đàn của ngươi thật sự rất dễ nghe.
- Đừng nghe tiểu tử đó nói bậy, hắn thì biết cái gì!
- Đúng vậy, nếu ngươi không đánh đàn, quả thực là tổn thất của toàn bộ Minh Nguyệt Thành, không, toàn bộ Đại Chu triều.
...
Những người này gào thét xong đều dùng ánh mắt phẫn nộ nhìn Tổ An.
Nhìn mấy ngàn điểm nộ khí vào tài khoản, Tổ An thầm khinh thường. Chó liếm.
Có điều không có những chó liếm này, ta đi đâu kiếm điểm nộ khí bây giờ.
Đúng lúc này, Tạ Tú ở lầu hai bỗng nhiên hơi nghiêng đầu, giống như đang nghe người bên trong nói gì đó, ngay sau đó mặt lộ vẻ kinh ngạc, có điều vẫn cao giọng mở miệng nói:
- Tổ huynh, tuy lời ngươi nói có vài phần đạo lý, có điều vừa rồi Thu cô nương gửi gắm tình cảm trong khúc nhạc, tình cảm và tiếng đàn đã làm được kết hợp hoàn mỹ, những gì ngươi nói quá rộng, có thứ cụ thể hơn không.
Sau khi nói xong cười áy náy với hắn, hiển nhiên cũng ngại ở trước công chúng dỡ đài của hắn.
Chú ý thấy vẻ mặt của hắn, Tổ An đoán được những lời này hơn phân nửa là Tạ Đạo Uẩn mượn miệng của hắn để nói ra.
Nghe thấy Tạ Tú nói như vậy, người khác cũng nhao nhao:
- Đúng vậy, nói đạo lý lớn thì ai mà không biết, cải tiến cụ thể mới là mấu chốt.
Tổ An thong dong điềm tĩnh nói:
- Sở dĩ cổ cầm không hợp với hoàn cảnh của thanh lâu, chủ yếu là bởi vì làn điệu của nó nhẽo đơn nhất, đồng thời âm sắc của nó tập trung nhiều ở âm vực thấp, nếu có thể kèm thêm nhạc khí khác hỗ trợ lẫn nhau, giai điệu tiết tấu chỉnh thể sẽ đầy đặn hơn rất nhiều, trình độ cũng càng rõ ràng hơn, như vậy cảm giác không hài hòa với loại hoàn cảnh này tất nhiên sẽ được tiêu trừ.
Tạ Đạo Uẩn thầm hừ một tiếng, vội vàng truyền âm cho Tạ Tú.
Vẻ mặt Tạ Tú bất đắc dĩ, có điều vẫn thay nàng ta nói:
- Nói thì dễ, nhưng nhạc khí khác nhau âm sắc khác nhau, âm luật khác nhau, đặc biệt thanh âm của cổ cầm thiên về nhỏ, nếu có nhạc khí khác thêm vào, rất dễ sinh ra tạp âm.
Thu Hồng Lệ cũng gật đầu nói:
- Không sai, kỳ thật rất nhiều tiền nhân cũng từng thử rồi, đều chấm dứt bằng thất bại, biện pháp này công tử nói sợ rằng không thể làm được trong thực tế.
Chung quanh lập tức vang lên tiếng huýt sáo chân chính, ai nấy vui sướng khi người khác gặp họa nhìn hắn xấu mặt.
- Vậy chắc là bọn họ không tìm được phương pháp chính xác, chỉ cần tìm được chiêu số phù hợp, tất cả đều sẽ được giải quyết dễ dàng.
Tổ An có chút bất ngờ, trình độ âm nhạc của thế giới này chẳng lẽ thấp như vậy ư? Ngay cả vấn đề này cũng không giải quyết được?
Lúc này Tạ Đạo Uẩn ở nhã gian trên lầu hừ một tiếng, đã lười chẳng muốn cách không đối thoại với hắn.
Chuyện từ cổ chí kim bao nhiêu cao thủ trong cầm đều không làm được, ngươi nói một câu bâng quơ như vậy là xong à?
Nếu dễ dàng như vậy thì tốt rồi! Lúc này nàng ta đã đại khái phán đoán được đối phương chỉ tay ngang, nhiều nhất chỉ biết một chút cầm lý, nghĩ đến vừa rồi mình còn lòng đầy chờ mong thảo luận với hắn, đúng là mất mặt.
Lúc này Trần Huyền cũng an bài xong kế hoạch, thấy Tổ An ăn quả đắng thì tâm tình không khỏi tốt lên, bắt đầu thừa cơ bỏ đá xuống giếng:
- Nói thì dễ lắm, chỉ nói thì ai cũng biết, lải nhải nhiều như vậy, có bản lĩnh thì ngươi lên đi.
Nghe thấy lời nói của Trần Huyền, người khác cũng đều phụ họa:
- Đúng vậy, có nói nhiều tới mấy vẫn không bằng tự mình đi thử một lần.
- Lắm lời như vậy, ngươi được thì ngươi lên đi!
Hiển nhiên mọi người đều bất mãn hắn bỡn cợt nữ thần trong cảm nhận của bọn họ, đồng thời cũng lo lắng Thu Hồng Lệ thực sự bị hắn thuyết phục, tất nhiên phải tận hết sức lực quấy phá.
Thu Hồng Lệ cũng có chút tò mò:
- Không biết biện pháp chính xác mà công tử nói là gì, có thể triển lãm một chút không?
Đối phương không đáp được cũng không sao, trong lòng nàng ta đã có tính toán, người này rất bướng bỉnh tự đại, tương lai cho dù hợp tác chỉ sợ cũng không dễ khống chế.
Cho nên nhân cơ hội này trấn áp một chút khí diễm của hắn đã rồi tính.