Lục Địa Kiện Tiên (Dịch)

Chương 506 - Chương 506: Ngươi Được Ngươi Lên Đi

Chương 506: Ngươi Được Ngươi Lên Đi Chương 506: Ngươi Được Ngươi Lên Đi

Bọn họ cũng biết đàn, vừa rồi tham thảo với Thu Hồng Lệ cũng coi như là trung quy trung củ.

Trong đó thậm chí còn có một đại tài tử như Tạ Tú, chẳng lẽ ngay cả hắn cũng không nhìn ra, ngược lại bị ngươi nhìn ra sao?

Lúc này Tạ Đạo Uẩn ở lầu hai nhẹ nhàng vung quyền đầu:

- Người này rốt cuộc có ý gì, chẳng lẽ hắn cũng biết cầm sao?

Người khác cho rằng vừa rồi là đánh giá của Tạ Tú, nhưng nàng ta biết rõ là cảm nhận của mình sau khi lắng nghe cẩn thận, kết quả lại bị Tổ An cho rằng là chưa nói đến điểm!

Từ nhỏ nàng ta đã thích cầm kỳ thư họa, tạo nghệ thâm hậu, mỗi người ở lĩnh vực chuyên ngành của mình đều có kiêu ngạo nhất định, cho nên nghe thấy Tổ An nói vậy thì khá là khó chịu.

Tạ Tú hơi lắc đầu:

- Căn cứ vào tình báo lúc trước cho thấy, hắn chắc chưa từng học cầm mới đúng.

Tạ Đạo Uẩn hừ một tiếng:

- Xem ra cũng giống như tên gia hỏa đó lúc trước, cũng ra vẻ lời nói kinh người, chỉ là muốn chọc mỹ nhân cười mà thôi.

Đến từ Tạ Đạo Uẩn, điểm nộ khí +233!

Nàng ta thậm chí không nhớ rõ tên của Sở Hồng Tài, thân là con gái của Thành chủ, thường ngày nàng ta vốn không quan tâm tới tục vụ, càng đừng nói là nhớ một con cháu nhà vợ lẽ.

Tổ An kinh ngạc nhìn nhìn lên lầu hai, thì ra tỷ tỷ của Tạ Tú cũng đang ở bên trên sao.

Lần trước tên gia hỏa đó còn nói sẽ giới thiệu tỷ tỷ của hắn cho ta làm quen mà, ai biết lại không có về sau.

- Tổ công tử cớ sao lại nói vậy?

Cho dù trong lòng có chút thất vọng, Thu Hồng Lệ vẫn tận lực cho Tổ An thêm một cơ hội, xem có thể nói tròn trịa một chút không.

Tổ An nói tiếp đề tài vửa rồi:

- Vừa rồi cầm kỹ của cô nương không có vấn đề gì, tình cảm dung nhập vào trong tiếng đàn cũng khá là hoàn mỹ, chỉ có điều lại có hai chỗ thiếu hụt trí mạng?

Không ít người chung quanh đều tức tới bật cười, đều trách cứ hắn cuồng vọng.

Tạ Đạo Uẩn cũng nhíu mày, dù là với tạo nghệ trên cổ cầm của nàng ta, cũng chỉ có thể miễn cưỡng tìm thấy một vấn đề, thậm chí đó cũng không tính là vấn đề quá lớn, kết quả người này không ngờ nói trong tiếng đàn của đối phương có chỗ thiếu hụt trí mạng, thậm chí còn có hai?

Bùi Miên Mạn cũng dùng tay ôm trán, giống như là xấu hổ thay hắn, may mà Sơ Nhan không có ở đây, nếu không với tính tình của nàng ta, sợ rằng sẽ trực tiếp tìm một cái lỗ mà chui vào mất.

- Ồ? Mong công tử chỉ giáo.

Thần sắc của Thu Hồng Lệ cũng lạnh lùng hơn mấy phần, người này đúng là, khiến ta muốn giúp hắn cũng không biết bắt đầu từ đâu.

Đến từ Thu Hồng Lệ, điểm nộ khí +250!

Thu được điểm nộ khí này, Tổ An thầm nghĩ nữ nhân này đúng là keo kiệt, sau đó mới nói:

- Vừa rồi giai điệu nhạc khúc của cô nương quá nhạt nhẽo đơn điệu, thiếu giai điệu tươi sáng, tiết tấu cũng không rõ ràng, nghe không khỏi có chút chán chường.

Trên lầu, Tạ Đạo Uẩn bất mãn nói:

- Người này đúng là toàn nói bậy, thanh âm của đàn cổ vốn là công chính bình thản, căn bản không theo đuổi giai điệu và tiết tấu.

Thu Hồng Lệ cũng nhíu mày, hiển nhiên cũng nghĩ như nàng ta, có điều lại không cần mở miệng, chung quanh đã có không ít người biết cầm bắt đầu châm chọc Tổ An nói hưu nói vượn.

Tổ An mặc kệ, chỉ lẳng lặng nhìn Thu Hồng Lệ.

Thấy ánh mắt hắn không hề có chút hoảng loạn, Thu Hồng Lệ cũng có chút nghi hoặc, người này nhìn cũng không giống kẻ ngốc, vì sao lại cứ phải nói như vậy, chẳng lẽ thật sự có dụng ý khác sao?

Thế là nàng ta môi hồng hé mở, hồi đáp:

- Có thể là công tử hiểu lầm rồi, cổ cầm duyệt mình, đàn tranh duyệt người, từ xưa đến nay, tiếng đàn đều không chỉ hoàn toàn dựa vào giai điệu và tiết tấu, mà là chú ý một loại ý cảnh.

Tổ An mỉm cười:

- Hảo cho cổ cầm duyệt mình, đàn tranh duyệt người, vừa rồi cô nương ở trước công chúng, tấu cho mọi người rốt cuộc là đang duyệt mình hay là đang duyệt người?

Thu Hồng Lệ ngẩn ra, một lúc vẫn không nói ra lời.

Trên lầu, Tạ Đạo Uẩn nhíu mày, bỗng nhiên lờ mờ có thể lĩnh ngộ được lời nói của đối phương là có ý gì.

Bùi Miên Mạn dựa vào lan can, nhìn một màn phía dưới, trên mặt tựa cười mà như không phải cười:

- Người này cũng có chút tài lanh.

Có thể là cảm thấy đứng quá mệt mỏi, nàng ta lấy ra một cái ghế ngồi xuống, kề ngựa lên lan can, lập tức cảm thấy cả người thoải mái hơn rất nhiều, thích ý duỗi lưng một cái, lộ ra mạn diệu mạn diệu.

May mà tính riêng tư của mỗi nhã gian đều rất tốt, nếu không không biết sẽ dẫn tới bao nhiêu ánh mắt kinh diễm.

Tổ An tiếp tục nói:

- Tiếng đàn của cổ cầm công chính bình thản, trọng tu sinh dưỡng tính, tiếng đàn thường thường biểu đạt là ý "Yên tĩnh xa xăm", hoặc là 'Xuất trần rộng rãi', theo lý thuyết thì nên đàn trong hoàn cảnh tri âm tri kỷ, hoặc là nơi cực kỳ u tĩnh riêng tư. Nhưng cô nương lại dàn trong thanh lâu hỗn loạn này, hoàn cảnh nơi này hiển nhiên là vi phạm đặc điểm của cổ cầm, làn điệu đàn ra tất nhiên có một loại cảm giác không hài hòa, chắc hẳn đây cũng là nguyên do vì sao cô nương lại cảm thấy sắp tới bình cảnh.

Trên lầu Tạ Đạo Uẩn ồ lên một tiếng, bắt đầu suy nghĩ cẩn thận lời hắn nói.

Lúc ban đầu Thu Hồng Lệ còn không cho là đúng, nhưng nghe tới về sau nụ cười khách sáo giả dối trên mặt dần dần biến mất, ngược lại là lâm vào trầm tư.

Người chung quanh thấy nụ cười của thấy nàng ta biến mất, cho rằng nàng ta đang tức giận, vội vàng thừa cơ vuốt mông ngựa:

- Quả thực toàn là nói bậy, trong thiên hạ này đàn cổ cầm trong thanh lâu có rất nhiều, ai nói nhất định phải ở hoàn cảnh tri âm tri kỷ mới có thể đạn tấu?

Bình Luận (0)
Comment